Chương 13: Hiệu ứng hồ điệp

Thanh Đỉnh hội sở, Đường Yên Ninh nằm một mình trên ghế salon, sắc mặt tái nhợt đã dần dần khôi phục hồng nhuận phơn phớt, nhìn bể cá cảnh đặt trong phòng, suy nghĩ xuất thần.

Người phụ trách trong hội sở xuất hiện Đường Yên Ninh, dường như đã biết rõ lai lịch của đối phương, không có trách cứ đối phương làm ra sự tình gì, cũng không kiêu ngạo không xiểm nịnh gì, xuất phát từ lễ tiết thăm hỏi ân cần một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Cái gọi là thượng lưu xã hội, ẩn chứa trong đó là cả một cuộc sống mưa máu gió tanh, bước vào vòng xoáy này, cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, đó là lẽ tất nhiên.

"Lý tổng, chuyện đêm nay, ta hi vọng phía bên hội sở đừng có truyền ra tin tức gì!" Đường Yên Ninh trầm mặc một hồi, mới lẳng lặng mở miệng nói. Ngữ khí bình thản, đơn giản một câu, cũng đủ chứng minh sự cường thế của Đường gia. Trên địa bàn của người khác gây sự, chẳng những không có áy náy, đã vậy còn nói chuyện với giọng điệu ra lệnh không thể nghi ngờ hay làm trái được.

"Đường tiểu thư xin yên tâm, phải biết cái gì, không phải biết cái gì, chúng ta đều minh bạch được hết mà." Nam nhân gọi là Lý tổng cười nói, mới chừng hơn ba mươi tuổi, Lý Cùng hắn đã trở thành Thanh Đỉnh hội sở hội trưởng, đủ biết bản lĩnh làm người của hắn. Vừa rồi trước cửa Thanh Đỉnh hội sở xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết rõ tình hình, nhưng chỉ hiện trường sau đó, hắn vẫn như cũ có thể cảm thụ ra một tình cảnh khủng bố.

Hơn nữa trước khi hắn đến, cực hạn thủ trưởng Khổng Lâm đã đã phân phó hắn nên làm như thế nào. Nghe nói từ vị Hại Đại tiểu thư đến từ kinh thành đối với nam nhân trẻ tuổi một mình đánh hạ mười mấy tên hộ vệ to lướn này rất có hứng thú. Không có gì bất ngờ xảy ra, thì là muốn lôi kéo hắn, tất nhiên sẽ không đem sự tình làm náo loạn lên. Lý tổng vẻ mặt chân thành vui vẻ, miệng liên tục đáp ứng Đường Yên Ninh.

Đường Yên Ninh gật gật đầu, liền nói câu cảm ơn xã giao, trước sau trước sau vẫn kiêu ngọa như vậy, nàng phất phất tay, thản nhiên nói: "Lý tổng nếu như còn công chuyện, xin mời cứ tự nhiên."

Lý Cùng khom người cúi chào rất đúng chuẩn mực, rời đi khỏi căn phòng của Đường Yên Ninh.

Lý Cùng vừa bỏ đi, một loạt tiếng gõ cửa lại vang lên, Đường Yên Ninh cũng không có chút ngoài ý muốn nào, khẽ giọng nói:" Vào đi."

Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, mỹ phụ vừa rồi đứng chắn trước mặt Đường Yên ninh, phòng tuyến cuối cùng của nàng khi Vương Phục Hưng bộc phát đi vào, sắc mặt cứng nhắc, do dự một chút, nhẹ giọng mở miệng nói: "Hai gã vết thương nhẹ, ba gã trọng thương, nếu như không có ngoài ý muốn, kẻ bị thương nhất có thể nằm trên giường cả đời. Tiểu thư, phía ngoài tâm tình cảu bọn bảo vệ đều rất kích động, có cần trấn an một chút không?"

Đường Yên Ninh nhẹ nhàng mở miệng, ngón tay đặt ở thái dương như có chuyện đang suy tư, chậm rãi mở miệng không nóng không lạnh nói: "Mỗi người năm mươi vạn coi như tiền an gia phí, tất cả tiền thuốc men Đường gia một mình gánh chịu, những hộ vệ bị thương nhẹ thì thêm mười vạn, kẻ bị thương nặng thêm hai mươi vạn, Tên có thể liệt kia cho hắn thêm năm mươi vạn.

Tất cả người bị thương lập tức đưa đến bệnh viện, càng nhanh càng tốt."

Thiếu phụ thành thục mê người gật gật đầu, dạ một tiếng, quay người muốn rời đi.

"Tống tỷ, nếu như là ngươi xuất thủ, có thể hay không giống như Vương Phục Hưng vừa rồi?"

Bàn tay chống cằm, tay còn lại gõ gõ thái dương, Đường Yên Ninh theo bản năng hỏi một câu.

Thiếu phụ tên Tống Thanh Ngư dừng chân, rất thành thật trả lời một câu: "Không thể."

Đường Yên Ninh trong mắt ẩn hiện một tia phức tạp, thản nhiên nói: "Ngươi trước làm việc a."

Tống Thanh Ngư trực tiếp rời đi.

Đường Yên Ninh từ trên ghế salon đứng lên, đi tói phía bể cá cực lớn trong phòng, ngước mắt nhìn ánh phản chiếu của mình qua tấm kính, ánh mắt bình tĩnh. Ba búi tóc đen như thác nước, khuôn mặt xuất trần, bộ ngực cao vun vứt, vòng eo vô cùng mảnh khảnh lại thêm bờ mông cong quyến rũ, phối hợp thêm một cặp chân dài miên man. Đây cơ hồ là một cái tiêu chuẩn hoàn mỹ hình chữ S.

Trong kinh thành một bộ phận gia tộc cả ngày nguyền rủa Đường gia sớm muộn theo bước Vương gia mà suy bại, nhưng đều không ngoại lệ, không ai có thể phủ nhận Đường đại tiểu thư là một mỹ nhân số một số hai ở kinh thành này Nếu như một mỹ nhân như vậy sinh ra trong một gia đình bình thường, có thể nói đó là mootjtaams bi kịch, thế nhưng đối với Đường Yên Ninh, bi kịch hay hài kịch ai cũng hiểu rõ. Gần như chỉ có nàng đùa bỡn người khác chứ khi Đường gia còn trên đời, ai là người có thể dám khi dễ nàng, tất nhiên là trừ Vương Phục Hưng đồng chí của chúng ta.

Đường Yên Ninh cũng không cảm thấy đêm nay đối với Vương Phục Hưng hành động như thế có gì quá phận. Như cách nghĩ của nàng, một người nam nhân, nếu như cần để cho nữ nhân đi chiếu cố tự ái của hắn mà nói, thật sự quá là đáng buồn, nhớ tới vừa rồi người nào đó ở chỗ này tiêu sái vung ra một ức chi phiếu tuyên bố muốn lần đầu tiên của mình, Đường Yên Ninh khẽ cười lạnh, quay người, thuận tay đem chi phiếu trên bàn xé nát, bước đi khỏi hội sở.

Thủ hạ của Đường Yên Binh bị thương, toàn bộ được Tống Thanh Ngư phân phó đưa tới bệnh viện. Hơn ba mươi tuổi, thân thủ í tai bằng, lại có nhan sắc như vậy, ở Đường gia cũng vô cùng hiếm, nàng hầu như đãm nhiêm hết các vị trí bên cạnh Đường Yên Ninh, hộ vệ, lái xe kiêm trợ lý tất cả nghiệp vụ, hơn nữa đem tất cả mọi việc xử lý gọn gàng, sạch sẽ. Vừa mới đem đám hộ vệ an bài, trấn an, đã thấy Đường Yên Ninh bước ra, nhẹ nhàng hô lên:" Tiểu thư."

Đường Yên Ninh gật gật đầu, hướng về phía chiếc Lincoln rảo bước, ngữ khí bình thản nói: "Chúng ta trở về."

Đội hình xe sang trọng rời khỏi Thanh Đỉnh hội sở, tuy rằng thiếu đi vài tên hộ vệ, nhưng đội hình vẫn như cũ rất có trật tự, Đường Yên Ninh ngồi ở ghế sau, lấy điện thoại di động ra, do dự xuống, cũng bấm số gọi cho Đường lão gia tử.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, Đường Thiên Diệu ở kinh thành rõ ràng không ngủ, tinh thần khí mười phần, tiếp điện thoại cười nói: "Làm sao vậy nha đầu, rời khỏi Bắc Kinh vài ngày, chẳng lẽ lại đổi tính rồi, khoái nghe gia gia càm ràm hả?"

Đường Yên Ninh ngọt ngào nở nụ cười, dỡ xuống cái mặt nạ lạnh như băng, nịnh nọi nói: "Gia gia, sự tình người giao cho ta, đã làm đâu ra đấy rồi, người định thưởng cho ta cái gì đây?"

Trong điện thoại đã trầm mặc xuống, Đường Thiên Diệu rõ ràng đối với lần này hiệu suất của cháu gái mình hoàn toàn ngoài ý muốn, bất quá cũng không hoài nghi cái gì, ồ một tiếng, hứng thú nói: "Vương gia tiểu tử, cái đứa bé kia thế nào, có nói gì với ngươi không?"

"Không có a, hắn nói nguyện ý buông tha hôn ước giữ ta và hắn, tiền cũng nhận, tất cả đều vui vẻ." Đường Yên Ninh ánh mắt trốn tránh, lại đối đáp trôi chảy, xa cách điện thoại, coi như vị Đường gia gia chủ ở kinh thành có khôn khéo cỡ nào, cũng không có khả năng đọc được tâm lý của nàng lúc này.

Đường Thiên Diệu thanh âm có chút mong đợi, hỏi: "Vương lão đầu đâu rồi, nhìn thấy chưa?"

"Chết rồi."

Đường Yên Ninh cầm lấy điện thoại, ngón tay lại run nhè nhẹ. Lần thứ nhất nói dối trước mặt gia gia mà mình vẫn hàng tôn kính, nàng vô cùng cẩn thận từn ly từng tý một. Cùng với Vương Phục Hưng náo loạn đến như thế, nếu để cho gia gia trọng thanh danh còn hơn tính mạng biết được, hậu quả thế nào, chính nàng cũng không thể tưởng tượng ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!