Chương 11: Phong ba đêm mưa rào

Coi như mỗi sáng tùy tiện dùng nước rửa mặt, chỉnh đốn qua trang phục đi ra ngoài cũng có mỵ lực làm cho nam nhân mê luyến.

Đường Yên Ninh không thể nghi ngờ chính là loại người này, tụ tập ngàn vạn sủng ái của ông trời lên một người để hình dung cũng không có chút khoa trương nào. Dù ở nơi ngọa hổ tàng long như Kinh Thành, Đường Yên Ninh cũng là con dâu lý tưởng trong mắt các đại lão chức vị cao. Nàng là một trong hai khối minh châu sáng nhất Kinh Thành, đánh giá của tất cả mọi người là lạnh như băng, kiêu ngạo, trí tuệ.

Trượng phu của nàng về sau có thể cùng nàng sống tới tuổi già là người phải hào quang vạn trượng mà không thể biết được.

Đây là vấn đề có thể làm cho đại bộ phận giống đực cảm thấy tự ti khi nhớ tới.

Vương Phục Hưng ra khỏi quán bar đến ngồi vào chiếc xe Lincoln, mặc kệ trong lòng thế nào tối thiểu trên mặt luôn hiện lên biểu lộ không để ai nhìn ra sâu cạn. Đường Yên Ninh ngồi ở bên người Vương Phục Hưng khoảng cách không xa không gần, thấy Vương Phục Hưng lên xe cũng chỉ bảo lái xe đi sau đó liền không nói gì, không khí lâm vào trầm mặc.

Thời tiết tháng bảy oi nóng. Tựa như bầu không khí trong xe lúc này, nhìn như bình tĩnh nhưng lại tỏa ra một cảm giác áp chế cơ hồ khiến người ta không thở nổi. Đường Yên Ninh tựa lưng trên mặt ghế, thần thái lười biếng, từ lúc Vương Phục Hưng lên xe không có liếc mắt nhìn hắn lần nào, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong đôi mắt long lanh lộ ra vẻ thâm sâu mà lạnh như băng.

Vương Phục Hưng cũng trầm mặc, muốn hút thuốc lại không dám, sợ bị đuổi xuống xe. Hắn cũng không phải hoàn toàn không biết gia tộc một thời huy hoàng của mình, đối với nguyên nhân nhân suy sụp của gia tộc cũng có tính toán rõ ràng, khi còn bé gia gia thường nhắc tới cuộc hôn nhân của trẻ nhỏ nên càng không quên. Chuyện này tại vòng luẩn quẩn ở Kinh Thành cũng không phải chuyện bí mật. Hôm nay dù là Vương Phục Hưng hay Đường Yên Ninh trong nội tâm đều rõ ràng, thậm chí hộ vệ của Đường Yên Ninh đều mang thái độ khinh thường. Cũng đúng, một Đại thiếu gia huy hoàng mà bây giờ không bằng cả một người bình thường thì có tư cách gì cho họ nhìn lên.

Vương Phục Hưng có chút tự giễu nghĩ thông suốt các điểm mấu chốt trong đó, nên cũng không có kiêu ngạo chủ động mở miệng thản nhiên nói: " đi đâu?"

Đường Yên Ninh cuối cùng cũng đem ánh mắt từ cảnh đêm ngoài cửa sổ thu hồi lại, nhìn Vương Phục Hưng ngữ khí bình thản không nóng không lạnh nói: "Thanh Đỉnh hội sở"

Vương Phục Hưng ồ một tiếng, rất thành thật nói: "Chưa nghe nói qua. "

Đường Yên Ninh không có nói tiếp, cười nhạt một tiếng. Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua cửa sổ xe, trong xe, giai nhân khuynh thành.

Thanh Đỉnh hội sở đặt ở thành phố Hoa Đinh to lớn như vậy cũng không tính là thu hút. Bề ngoài thoạt nhìn kiến trúc có chút cũ nát, ban ngày đều không có người hỏi thăm qua, hội viên ít đến thương cảm, càng không nói đến tổ chức qua tụ hội cỡ lớn. Hơn nữa chí mạng là nó đặt tại khu Ngân Thành, đây là địa phương nào? Sinh sống ở đây ai ai không biết Khu Ngân thành có một hội sở nổi tiếng, tiếng tăm lừng lẫy Hoàng Gia câu lạc bộ, thuộc về câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất thành phố Hoa Đình, Thanh Đỉnh hội sở cũng ở nơi này thì cũng giống như tự sát, thất bại như thế này cũng phải. Thành lập hai năm trước, giờ đã cũ nát như thế này rồi, Thanh Đỉnh thất bại là một phần để thấy rõ Hoàng Gia câu lạc bộ huy hoàng đến mức nào.

Xe của Đường Yên Ninh tiến vào cửa lớn của Thanh Đỉnh hội sở, dừng lại tại một bãi đỗ xe cũ nát.

Đường Yên Ninh cùng Vương Phục Hưng trước tiên xuống xe, cô gái này vững vàng đi phía trước tựa hồ giải thích cho Vương Phục Hưng nói khẽ: "Hạ gia chiếm cổ phần rất lớn ở Hoàng Gia câu lạc bộ, ngươi nếu biết sự hiện hữu của ta chắc cũng không xa lạ gì Hạ gia, Hạ Thẫm Vi là trưởng nữ của Hạ gia, trong vòng 10 năm nếu không có gì bất ngờ sẽ là nữ hoàng của Hạ gia, một khi có cơ hội bôi xấu ta nàng sẽ không buông tha, không giống như trong Thanh Đình hội sở, mặc dù là Hạ gia chiếm địa bàn phụ cận nhưng bởi vì nơi này hội viên thưa thớt, tính bảo mật cũng tương đối cao. Hạ Thẫm Vi dù thần thông quảng đại như thế nào cũng không có khả năng biết rõ tình huống nơi này, những người khác càng không thể biết được, ta nói những việc này ngươi có thể hiểu ý của ta không?"

Vương Phục Hưng nheo mắt lại, bước chân không tự giác chậm lại bình tĩnh nói: "Ngươi đang uy hiếp ta?"

Đường Yên Ninh không có quay người bước chân không dừng lại thản nhiên nói: "Ngươi hiểu lầm rồi"

Thực tế tại lúc Đường Yên Ninh nói xong lời nói này thì một cỗ audi R8 màu đỏ tươi lấy tư thế cực kì không văn minh tiến vào Thanh Đỉnh hội Sở, cuối cùng dừng lại, cửa xe mở ra, khí chất hoàn toàn trái ngược với Đường Yên Ninh, giống như tinh linh trong đêm, Hạ Thẫm Vi một thân một mình bước xuống xe, phủi tay, nghiền ngẫm cười nói: "Khá tốt, chưa có tới muộn. "

Nàng từ trong xe lấy ra mũ lưỡi trai mang lên đầu, cầm một cái túi khá bình thường đi vào Thanh Đỉnh hội sở, cùng thủ vệ của Đường Yên Ninh thoáng nhìn qua. Tiến vào hội sở, lên thẳng lầu 4, một trung niên nam nhân đã sớm cung kính đợi sẵn trong hành lang. Thấy Hạ Thẫm Vi lập tức khom người, vị Hạ gia đại tiểu thư này hiển nhiên không muốn quan tâm tới những lễ tiết này phất phất tay vẻ mặt chờ mong nói: "Bọn họ ở gian phòng nào? Thiết bị thu hình đã mở chưa?

Mang ta tới phòng quan sát. "

Trung niên nhân khúm núm lên tiếng, mang theo vị đại tiểu thư lần đầu tiên xuất hiện từ khi câu lạc bộ thành lập vào phòng quan sát, mở ra máy giám sát và điều khiển trang bị, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng trong góc.

Hạ Thẫm Vi ánh mắt khẽ híp nhìn màn ảnh xuất hiện Đường Yên Ninh cùng Vương Phục Hưng, mỉm cười tự nhủ: "Đường đại tiểu thư cũng có thời điểm tính sai a. "

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua nam nhân đứng trong góc lạnh nhạt nói: "Khổng Lâm, cho ngươi ở tại chỗ này vất vả cho ngươi rồi, có muốn chuyển vị trí khác không?"

Bị đại tiểu thư điêm danh Khổng Lâm vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ tranh thủ nói: "không cần, ta bình thường ít lộ diện ở chỗ này, câu lạc bộ Ngân Hàng của tiểu tử kia ngày càng phong sinh thủy khởi rồi, dựa theo kế hoạch qua vài năm Thanh Đỉnh sẽ đóng cửa, các hội viên bí mật sẽ tiến vào Hoàng Gia câu lạc bộ, thành toàn cho tiểu tử kia, hắn nói thiếu nợ ta một bữa cơm. "

Hạ Thẫm Vi gật gật đầu, cười tán thưởng một câu: "Các ngươi hợp tác rất ăn ý đấy. "

Sau đó nàng xoay người, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, không lên tiếng nữa.

Ở một phòng khác.

Đây là căn phòng lớn nhất tại Thanh Đỉnh hội sở, theo trực quan của Vương Phục Hưng khi tiến vào là như thế. Hắn chưa từng đi vào Hoàng Gia câu lạc bộ nên không biết nó lộng lẫy như thế nào, vào đây Vương Phục Hưng bị không khí bên trong rung động. Có tạo hình như ngự thư phòng trong hoàng cung.

"Hút thuốc không? Nơi này có xì gà chở từ Cuba tới, không giống trên thị trường, thử xem?"

Đường Yên Ninh ngồi ở trên ghế sa lon, kéo ra một cái hộp gỗ nhỏ, lấy ra một hộp xì gà đóng gói đẹp đẽ, đẩy về hướng Vương Phục Hưng.

Vương Phục Hưng lắc đầu, nói hút không quen, từ trong túi tiền móc ra một bao hồng song hỷ nhen nhóm, hít thật sâu một hơi, thoải mái, vẫn là loại bảy khối tiền một bao này hút mới an tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!