Đường Yên Ninh sắc mặt trầm xuống. Cũng không thể nào nghĩ tới có sự trùng hợp như vậy. Tại quán bar nghe một nữ hài xuất chúng gọi Vương Phục Hưng, nguyên bản có chút không tập trung đang suy nghĩ miên man nàng liền tỉnh táo trở lại. Nàng có trực giác rằng tên Vương Phục Hưng này chính là tên thiếu gia của Vương gia gia tộc suy bại kia, chính là người mà nàng cần tìm, là vị hôn phu từ nhỏ đã được định sẵn của nàng.
Vị hôn phu mà trong thời kỳ vài chục năm trước, khi mà Vương gia còn huy hoàng thì có lẽ không bao giờ nàng có thể chối từ được. Một quán bar nho nhỏ, nàng lại có thể chạm mặt cả Hại Thẩm Vi, lại còn trùng hợp gặp cả kẻ mà mình luôn tìm kiếm. Loại may mắn này, nếu đem đi chơi xổ số có lẽ đã giàu to rồi. Vương Phục Hưng cùng Đường Yên Ninh đều có chút cảm khái. Đường yên Ninh cùng Hạ Thẫm Vi tranh đấu với nhau từ nhỏ, đến bây giờ cũng không có dừng lại, đã đấu với nhau hơn mười năm năm rồi. Ngày thường nếu như gặp mặt, nhất định là tiếu dung tàng đao gặp nhau, đấu đá nhau một trận nảy lửa. Cho nên khi Đường yên Ninh nhìn thấy Hạ Thẩm Vi cùng vị hôn phu hờ của mình bắt tay, tất nhiên nàng không thể chịu được mà đi tới đây.
Nguyên bản Đường đại tiểu thư chỉ muốn thăm dò một câu, ném ra câu nói kia. Mục đích xem biểu hiện của Vương Phục Hưng như thế nào. Nếu hắn u u mê mê không hiểu được chuyện gì xảy ra, Đường Yên Ninh không nói hai lời chắc chắn sẽ xoay người bỏ đi. Thời điểm Vương gia gia tộc suy bại, Vương Phục Hưng chính là một tiểu hài tử, có lẽ không nhớ được chuyện gì, cả chuyện hôn nhân giữa hai người. nàng chỉ cần đem hắn về cho gia gia, bù đắp chút vật chất là xong. Kết hôn thì có thể quên đi luôn.
Cục diện đó có thể là nàng thầm mong ước. Vậy Vương Phục Hưng lại bất động thanh sắc, vô cùng bình tĩnh nói ra một câu ngưỡng mộ đã lâu, vậy là có ý gì đây?
Là một nữ tử, cho dù thời điểm hiện đại ít câu nệ tiểu tiết, nhưng đối với chung thân đại sự của mình vẫn luôn luôn vô cùng coi trọng. Theo bản năng, Đường Yên Ninh có chút rối loạn, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Vương Phục Hưng, tên này dù không đẹp trai, nhưng tuyệt đối không làm cho người ta chán ghét, theo bản năng mở miệng nói:" Có thể cùng ta nói chuyện riêng một lát được không?"
Hạ Thẩm Vi nội tình trong đó, ánh mắt cổ quái, vẻ mặt chờ mong kịch vui diễn ra, nhưng những người khác nhưng đều không rõ. Mọi người trong quán bar đều nhìn lại, Đường Yên Ninh xuất sắc xinh đẹp, lại còn giàu có có thế lực, tiền quyền sắc, ba thứ đều có trên người nàng, coi như là một mỏ vàng di dộng đi. Vương Phục Hưng trong mắt mội người, nhất là mấy nam bằng hữu của Sở Tiền Duyên đúng là mèo mù vớ cá rán. Bọn họ nhìn Vương Phục Hưng ánh mắt có chút khâm phục nhưng phần lớn là ghen tỵ cùng đố kỵ.
Sở Tiền Duyên muốn nói gi lại thôi, mân mê miệng, trong lòng tồn tại chút khẩn trương.
Trước mắt bao người, gặp vận may được Đường đại tiểu thư mời đi nói chuyện riêng làVương Phục Hưng đồng chí vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Đường Yên Ninh, nói khẽ: "Ngươi thấy rồi đó, ta đang cùng bằng hữu hưởng thụ sinh nhật của nàng, xin ngươi thứ lỗi."
Cự tuyệt? Tại đây gọn gang mà linh hoạt cự tuyệt?
Cái thằng này thật đúng là trâu bò đó nha, quá trâu bò luôn, rất có phong phạm mà.
Sở Tiền Duyên trong ánh mắt tràn đây vui vẻ, nhìn Vương Phục Hưng, giơ nâng chén rượu, cười long lanh, phong tình vạn chủng.
Vương Phục Hưng một chút cũng không cho Đường Yên Ninh mặt mũi, lưu cho Đường đại tiểu thư nhìn một cái gáy, nhẹ nhàng cùng Sở Tiền Duyên cạn ly, tư vị không sai.
Đường Yên Ninh lần đầu tiên bị nam nhân cự tuyệt lời mời, cuối cùng cũng có phản ứng, hít sâu một hơi, tu dưỡng cũng khá tốt, không có tức giận, mỉm cười nói:: "Ta qua kia đơi, các nguoi cứ vui vẻ."
Vương Phục Hưng không có quay người, Đường Yên Ninh sắc mặt một lần nữa khôi phục lãnh đạm kiêu ngạo, cùng đối thủ ở kinh thành của mình là Hạ Thẩm Vi gật gật đầu, lẳng lặng ly khai.
"Bằng hữu, ta phục ngươi, chén này ta mời ngươi, từ nay ngươi là bằng hữu của Đỗ Uy ta, lát chon ta số điện thoại, hôm khác đi uống rượu, ta mời khách."
Đường Yên Ninh vừa đi, một người ngồi bên cạnh Vương Phục Hưng đột nhiên vỗ vai hắn cười nói. Người này tuổi còn trẻ, rất anh tuấn, mang theo kính mắt, có điểm going với công tử ca trong truyền thuyết, cùng Vương Phục Hưng cụng ly, hắn nhìn Vương Phục Hưng, vẻ mặt chân thành.
Vương Phục Hưng nhàn nhạt nở nụ cười, gật gật đầu, không có nhiều lời, cùng những thứ công tử thiên kim này giao tiếp, tốt nhất là nên im lặng.
"Cắt, không phải là cùng một nữ nhân nói mấy câu hay sao, còn cảm thấy mình cao sang quý phái gì cơ chứ, ta cảm thấy nữ nhân kia còn không bằng Thẩm Vi tỷ tỷ xinh đẹp, kẻ nghèo hèn chính là kẻ nghèo hèn, sự thật là quà sinh nhật còn không mua nổi, chẳng lẽ vì một hai câu nói của nữ nhân kia mà vịt ghẻ có thể biến thành thiên nga hay sao?"
Một đạo thanh âm chói tai vang lên, nguyên bản rất thanh thúy dễ nghe lại lỗ ra vẻ xảo trá. Một tiểu nha đầu buộc tóc đuôi ngựa ngồi cạnh Hạ Thẩm Vi bên cạnh, ngậm ống hút ly nước, vẻ mặt khinh thường, học sinh cấp ba bộ dáng, là một hài từ trưởng thành hôi sớm, bộ ngực khá có quy mô, âm thanh cũng như vậy. Nếu như nàng có thể đem nội dung biến thành Vương Phục Hưng ca ca ngươi mạnh khỏe, tuy rằng có chút buồn nôn nhưng mọi người nghe còn chấp nhận được, naàng nói tiếng chói tai vậy nghe tràn ngập mùi nịnh hót với Hạ Thẩm Vi, khó có cảm tình được, Vương Phục Hưng đồng chí cũng không chấp nhặt với tiểu hài tử, chỉ mỉm cười mà thôi.
Vương Phục Hưng đối với nàng có chút ấn tượng, vừa rồi nghe nàng tự giới thiệu, hình như cũng hỉ có nàng là không cho Vương Phục hung ấn tượng tốt, nghe nàng gọi là Phượng Nhi, kém mọi người ở đay ít cũng phải năm sáu tuôi, rất tự nhiên, bề ngoài quan hệ cùng Sở Tiền Duyên không tệ. Vừa rồi mỹ nữ lão sư đối với chính mình đặc biệt thân mật biểu hiện, qua ánh mắt của nàng thấy được sự không vừa ý, mở miệng trào phúng Vương Phục Hưng cũng là lẽ đương nhiên.
Vương Phục Hưng không có so đo tiểu nha đầu này, hơn nữa muốn so đo cũng không có cách. Hắn cũng nhận ra mình mới ngồi xuống không lâu, chưa biểu hiện gì để cho những người ở đây có thể có thiện cảm với mình. Vương Phục Hưng nhìn xuống có chút lúng túng hướng Sở Tiền Duyên, mỉm cười nói: "Lần sau ta sẽ tặng quà cho ngươi sau."
Sở Tiền Duyên sững sờ, sắc mặt ửng lên, nhìn vô cùng kiều diễm, nghịch ngợm cười nói: "Ta đây nhớ kỹ a."
"Uống rượu, uống rượu, hôm nay là sinh nật của Tiền Duyên, Phượng Nhi bớt tranh cãi, mọi người vui vẻ."
Đỗ Uy hợp thời đứng ra hòa giải cười nói. Một bàn tiệc rượu này, có thể nói Vương Phục Hưng cùng hạ Thẩm Vi là hai người lạc lõng nhất. Thế nhưng hai người là hai cái thái cực. Vương phục Hưng thi bị mọi người không quan tâm, còn Hạ Thẩm Vi thì không quan tâm mọi người. Cũng đúng, thông qua Đường yên Ninh vừa nói, hạ Thẩm Vi đến đây cũng là một sự bất ngờ, nên nàng chỉ nói cùng với Sở Tiền Duyên một hai câu rồi phần lớn thời gian trầm măc.
Mọi người dường như cũng có chút sọ nàng, khong dám bắt chuyện gì nhiều.
Vương Phục Hưng yên tĩnh ngồi ở trên mặt ghế, dáng tươi cười cùng ánh mắt trước sau như một bình tĩnh, liên tục uống rượu, rất ít mở miệng, ngẫu nhiên cùng Hạ Thẩm Vi đối mặt thoáng một phát, cũng chỉ lộ ra một gương mặt cười cười xã giao. Đường Yên Ninh đến, tựa hồ cũng không làm rung động nội tâm vốn bình lặng như nước trong hồ của hắn.
Vương Phục Hưng tửu lượng không tệ, cùng Hổ Tử cùng Yên Đế tới quán bar, ba đại nam nhân mới uống có hai chai bia một người, không phải không thể uống mà là đến nơi này tiêu phí, ăn uống thoải mái ít nhất cũng mất vài ngàn đông, cả ba tên keo kiệt này đều không muốn lãng phí thế. Hiện tại có người mời khách, tự nhiên ai mời rượi Vương Phục Hưng cũng không cự tuyệt, Đỗ Uy ngồi bên cạnh cùng với hắn làm hơn phân nửa bình rượu đỏ, những người khác cũng tượng trưng nâng chén lên chúc, từ bắt đầu đến cuối cùng nhất, Vương Phục Hưng trừ việc đi vào nhà vệ sinh giả quyết nỗi buồn, thủy chung không có bao nhiêu men say, ngược lại nhân vật chính đêm nay là Sở Tiền Duyên uống không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, trông như một tría táo chín, nhìn kiều diễm đến mê người. Cũng bởi vì có chút men say, nên ánh mắt nàng nhìn Vương Phục Hưng do xét bắt đầu không hề kiêng nể.
Gần mười hai giờ.
Tan cuộc.
Cô gái tên Phượng Nhi cùng mấy cái nam nữ trẻ tuổi lần lượt rời đi trước, đi qua bên người Vương Phục Hưng, nhỏ giọng buông một câu kẻ nghèo hàn rồi vênh váo bước đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!