Hôm sau, ta dẫn Tiểu Đào lên núi phía tây tìm đến thôn Chu gia.
Nếu nói ở Vân An huyện này còn có người biết phương thuốc tào phớ nhà họ Bùi, người ấy nhất định là Bùi Mai.
Không ngờ chúng ta lại ăn phải canh cửa, ngay cả mặt Bùi Mai cũng không gặp được.
Bùi Tiểu Đào tức tối:
"Keo kiệt! Keo kiệt! Có mấy cái bánh mà cũng tính toán!"
"... Mấy lần? Ta chẳng phải dặn ngươi không được đến nữa sao, lại chạy sang lấy điểm tâm à?"
"Có chứ, lấy mang về ăn. Lần cuối còn bị bà mẫu nàng bắt gặp, ngươi không thấy sắc mặt bà mẫu nàng khó coi cỡ nào đâu, ta còn tử tế hỏi bà có bệnh gì không kìa."
……
Do hành vi ác liệt của Bùi Tiểu Đào, Bùi Mai không ra mặt, chỉ phái một nha hoàn mặt mũi như để trên đỉnh đầu bước ra, trừng mắt nhìn chúng ta mà nói:
"Không cần lại giống như miếng cao dán cứ bám lấy nhà chúng ta, nãi nãi nhà ta nói, cái gọi là phương thuốc ấy bà không biết, dù biết cũng không nói cho ngoại nhân, ai mà đi cùng các ngươi làm buôn bán, cười ch . t người! Các ngươi biết thân phận nãi nãi ta là ai không?
Sau này đừng có đến nữa!
"Nha hoàn vừa dứt lời, Bùi Tiểu Đào mặt mày cảnh giác:"Ai ch . t rồi?Ngươi nói cái gì?Thì ngươi nói cười ch . t người mà? Tỷ tỷ ta hỏi chút không được sao? Với lại, đừng có dùng lỗ mũi trừng ta! Mắt ngươi sao tròn thế!
Ta sợ!
"Bùi Tiểu Đào chỉ tay vào mũi nàng ta, khí thế còn hung hăng hơn. Ta xách nàng theo sau cổ áo kéo đi, nàng vẫn còn không vui, còn quay đầu lại hướng nha hoàn kia lớn tiếng:"Ngươi cái mũi nhìn giống như oai, nhớ tìm đại phu xem thử, vốn dĩ đã rất xấu……"
Ta nhất thời gác lại tâm tư buôn bán, người cũng theo đó mà ủ rũ mấy ngày.
Mãi đến hôm nay, khuê nữ của Triệu đại thúc, A Hương, đến Bùi gia.
Nàng từ huyện thành ngồi xe lừa đến, còn mang theo cho chúng ta một hộp hạt mè tô của Ngũ Hương Trai.
Ta có chút kinh ngạc, vì nàng đi lại không tiện, là một người què chân.
A Hương là một cô nương mi thanh mục tú, tính tình có phần ít nói, ngày ấy ta đến nhà Triệu đại thúc trả tiền, từng gặp qua nàng, nhưng cũng chỉ là sơ giao, chưa từng nói chuyện.
Theo lời Triệu đại thúc, nàng từ khi mười một tuổi ngã què chân trái, từ đó không thích ra khỏi cửa, càng không thích giao tiếp với người ngoài.
Lần này nàng lại đích thân đến cửa, lời lẽ rõ ràng, mở miệng liền hỏi ta:
"Hôm đó ngươi nói chuyện với cha ta, ta đều nghe được, ngươi là từ bỏ thật sao? Không nghĩ mở cửa hàng bán tào phớ nữa à?"
Ta vội vàng xua tay, đem tình hình trước mắt nói rõ với nàng.
Nàng lại bảo:
"Ngươi sao không đi hỏi Nhị Lang thử xem? Có lẽ cô tỷ ngươi thật sự không biết. Bùi bá bá làm ăn vất vả cả đời, loại phương thuốc như thế này, đa phần chỉ truyền cho nhi tử thôi, vì nữ nhi sau này còn phải gả đi."
Ta khựng lại, đúng là chưa từng nghĩ đến điểm này.
Nhưng lại do dự:
"Nhị thúc hẳn cũng không biết đâu, hắn đi xa nhà đã lâu rồi……"
"Không hỏi sao biết? Hỏi thử xem." A Hương dường như còn để tâm chuyện này hơn cả ta, khiến ta lập tức ngồi xuống viết thư cho Nhị Lang. Nàng tiện đường sẽ mang qua bưu dịch khi về huyện thành.
Bị ánh mắt nóng bỏng của nàng nhìn chằm chằm, ta đành cầm giấy bút lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!