Hồi về Bùi gia sau, ta bò trên giường đúng tròn một tháng.
Trong khoảng thời gian ấy, Bùi Tiểu Đào vừa khóc vừa vụng về nghe ta chỉ huy, lo liệu đủ thứ việc trong nhà.
Dần dà, đến cả chuyện Thái mẫu đái ra quần, nàng cũng chẳng còn sợ, còn lon ton chạy tới thay đồ, lau dọn đâu vào đó.
Thậm chí, vì việc ấy mà có chút cảm giác thành tựu. Rảnh rỗi không có việc gì, nàng lại ba ba chạy tới ngắm Thái mẫu.
Thái mẫu run run:
"Nhị nha, ngươi cứ nhìn ta như vậy làm chi, đừng có nhìn nữa, ta sợ."
Tiểu Đào cười hì hì:
"Thái mẫu, ngươi khát nước rồi, uống một ngụm đi."
Ta không khát.
Không, ngươi khát.
……
Chờ đến lúc ta gắng gượng bước xuống đất, thì nhà đã sạch đến đáy. Cơm ăn hết, rau trong vườn nhẵn trụi, lu gạo trơ đáy, lồng gà chẳng còn lấy một con.
Hai con gà mái ta nuôi mãi mới đẻ trứng, vậy mà cũng bị Tiểu Đào lén đem tới nhà quả phụ Ngô nhờ ch . t làm thịt.
Ngô quả phụ khi ấy còn trợn trắng mắt, giọng điệu âm dương quái khí mà nói:
"Cái điều kiện gì vậy chứ, còn ăn gà được à?"
Bùi Tiểu Đào mặt mày hớn hở:
"Nhà còn một con nữa, hai hôm nữa lại đến nhờ ngươi ch . t tiếp. Ngươi yên tâm, m.ô.n. g gà giữ lại hết cho ngươi."
Ngô quả phụ: ……
Ngô Thúy Liễu là quả phụ tuổi chừng hai mươi mấy, miệng hơi độc nhưng lòng không xấu. Khi ta còn nằm liệt giường, nàng có mang tới mấy lần bánh nướng lớn với cháo trắng giúp đỡ.
Cũng là nàng xúi Tiểu Đào, nói rằng tỷ tỷ Bùi Mai của nàng hiện là thiếu nãi nãi nhà họ Chu – là nhà chu trường gia có của ăn của để, bảo Tiểu Đào đi tìm mượn chút ngân lượng về xoay xở.
Không hiểu sao, Tiểu Đào thật sự giấu ta, một mình đi mười mấy dặm tìm tới thôn Chu gia ở Tây Sườn Núi.
Tối hôm đó trở về, nàng ỉu xìu, mặt mày xám xịt, mắt đỏ hoe.
Con bé ngồi xổm trước cửa, vừa lau nước mắt vừa thút thít hỏi ta:
"Tẩu tử, Bùi Mai thật sự là tỷ tỷ của ta sao? Có phải lúc nương sinh nàng, không cẩn thận làm rơi xuống hố phân, bị lừa phân viên l.i.ế. m trụi mặt rồi không?"
Sau này ta mới hay, lúc Tiểu Đào đến, Bùi Mai cũng đóng vai thiếu nãi nãi rất đạt – trước là khách sáo mời điểm tâm, sau nói chuyện quanh co bóng gió.
Tiểu Đào còn nhỏ, không hiểu hết ý lời của Bùi Mai, chỉ chôn mặt vào ăn điểm tâm, cùng con gái bốn tuổi của nàng – Quyên Nương – vừa ăn vừa cười hí hửng. Lời Bùi Mai nói, không lọt nổi một chữ vào tai.
Lâu dần Bùi Mai m. t kiên nhẫn, đùng đùng giận dữ, đập bàn mắng lớn:
"Ăn, ăn, ăn! Chỉ biết ăn! Nhìn ngươi nghèo kiết xác, cái mặt nhà quê kia! Ta nói cái gì cũng không hiểu, ta nói cho ngươi biết – đừng mơ ở lại Bùi gia! Ta không đời nào nhận ngươi với Thái mẫu!
Bạc Bùi gia cuối cùng còn sót lại, ta không lấy một xu! Ai cầm ngươi thì đi mà tìm người đó! Ngươi nói lại với Tiết Ngọc – đừng có mà giả bộ diễn trò với cha nàng!
Diễn xong rồi lại muốn gạt ta mà đổ cả đống rác rưởi vào nhà ta, nằm mơ đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!