Chiến trường ch . t chóc, hắn đã nhìn quen sinh tử.
Khi bị nhốt trên Lộc Sơn, trời đại tuyết bay tán loạn, bên người từng người từng người một lần lượt ch . t đi.
Toàn là huynh đệ kề vai chiến đấu, nhưng hắn lại vô lực.
Hắn chỉ có thể tận lực đánh thức bọn họ, bảo họ đừng ngủ.
Kể cho bọn họ nghe chuyện cửa hàng tào phớ ở quận Thao Châu huyện Vân An, truyền thừa tổ nghiệp, hương vị đệ nhất thiên hạ.
Lại đem thư của Tiết Ngọc ra đọc cho họ nghe.
Giữa trời giá rét, tuyết tạt gió gào, người trong nhà vẫn đang đợi bọn họ trở về, ăn một chén tào phớ nóng hổi, uống một chén canh lòng gà.
Tồn tại thật sự là chuyện khó khăn.
Có một tiểu binh tuổi nhỏ, mới mười lăm, chịu đựng không nổi, nói với Bùi Ý:
"Ca, ta cũng muốn ăn tào phớ."
Rồi hắn ch .t.
Bùi Ý khóc, nước mắt đông kết trên mặt, gió thổi qua, đau đớn vô cùng.
Hắn bỗng nhiên rất nhớ nhà, muốn ăn chén tào phớ ấy, nhớ Thái mẫu, nhớ muội muội, cũng nhớ Tiết Ngọc.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng có một ý niệm: nếu có thể còn sống trở về, nhất định cưới Tiết Ngọc.
Nàng là quả phụ, vẫn ở trong Bùi gia của họ, hắn có trách nhiệm.
Mà hắn, hình như không thể không có nàng.
Ba năm rưỡi trôi qua, rốt cuộc chiến tranh kết thúc, lúc này hắn cũng thành
"thủ đoạn ngoan tuyệt" Bùi giáo úy trong miệng người người.
Bùi Ý cảm thấy chính mình rất đáng sợ.
Mấy ngàn phụ nữ và trẻ em, làm sao hạ thủ được đây?
Không ch . t thì không thể thả, giữ lại thì lãng phí lương thực, lại còn là mầm họa mai sau.
Hắn nhớ rõ ánh mắt đầy hận thù của những hài tử và phụ nhân Hồ tộc, chỉ hận không thể ăn thịt, uống m.á. u bọn họ.
Không phải đồng tộc, tất tru.
Bùi Ý thường gặp ác mộng, mộng thấy những hài tử Hồ tộc đã ch . t quấn lấy hắn, hắn chạy trốn, trốn vào một cửa hàng tào phớ.
Thấy được Tiết Ngọc ở đó, nàng ngẩng đầu nhìn hắn cười:
"Cơm làm xong rồi, nhị thúc mau đến ăn đi, chờ chút nữa sẽ nguội."
Sau đó, quanh người bỗng trở nên tĩnh lặng, hắn ngồi đối diện Tiết Ngọc, ăn hết một chén tào phớ, rồi khóc.
Vì chuyện thảm sát tù binh, hắn bị triệu kinh để phong thưởng, nhưng Hoàng Thượng rốt cuộc phế bỏ hắn.
Bùi Ý không oán giận, cũng không bất mãn.
Hắn thậm chí cảm thấy như vậy cũng tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!