Chương 24: (Vô Đề)

Bùi Nhị Lang chỉ buông một câu Ngươi chờ, mà khiến ta sợ hãi mấy ngày liền.

Tuy không rõ câu Ngươi chờ kia rốt cuộc mang ý tứ gì, nhưng ta biết, lúc đó hắn nghiến răng nghiến lợi, là thực sự đang giận đến cực điểm.

Từ đó về sau, ta và hắn cũng không nói thêm gì nữa.

Mỗi ngày vẫn như thường lệ, ta giúp hắn thay thuốc, miệng vết thương ngày qua ngày mà lành lại, nhưng sắc mặt hắn thì ngày một lạnh đi.

Khi ta cúi đầu thay thuốc cho hắn, vòng băng vải quanh eo hắn, luôn có cảm giác ánh mắt hắn đang rơi trên người ta.

Vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên lại chạm phải đôi mắt sâu thẳm và sắc nhọn kia.

"Nhị… Nhị thúc thương sắp lành rồi." Ta lắp bắp mở lời.

Ừm, sắp lành. Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu như vực thẳm, hàm ý khó lường.

Mỗi lần như vậy, ta đều như bị ma đuổi, luống cuống bỏ chạy khỏi phòng hắn.

Tiểu Đào thấy dáng vẻ ta như người m. t hồn, tò mò hỏi:

"Tẩu tử, huynh ta làm sao vậy, sao mặt ngươi lại trắng bệch thế?"

Bùi Tiểu Đào!

Ta vội vàng bịt miệng nàng, lo sợ bị người trong phòng nghe được, giận dữ nói:

"Ngươi không nói lời nào, chẳng ai tưởng ngươi là người câm đâu."

"Ta không nói lời nào thì đúng là người câm thật rồi."

"Ngươi rảnh quá đúng không? Vào bếp nhóm lửa đi, lát nữa ta còn ninh canh."

Ô ô ô, được rồi.

……

Chạng vạng, cửa hàng vắng người, ta chuẩn bị nấu nước hầm, loay hoay bận bịu một trận ở hậu viện.

Chờ mang nồi đặt lên bếp rồi, vẫn chưa thấy Tiểu Đào quay lại, không khỏi lẩm bẩm một câu:

"Lại lừa người, lại chạy m. t rồi."

Nói rồi ta chuẩn bị tự mình nhóm lửa.

Vừa cầm hộp diêm lên quẹt lửa, mấy lần không bén, chợt nghe phía cửa truyền đến tiếng trầm thấp —

Để ta làm cho.

Tay ta run lên, ngẩng đầu liền thấy Bùi Nhị Lang đang tựa người nơi khung cửa.

Hắn lúc này đã hồi phục gần như hoàn toàn, trên người khoác áo đơn màu trắng, dáng người cao lớn, cánh tay khỏe mạnh, đứng đó nhìn ta, trên môi là nụ cười như có như không.

Tay ta run dữ dội hơn.

Buông hộp diêm xuống, lắp bắp nói:

"Vậy… vậy nhị thúc làm đi, ta… ta đi giặt mấy bộ đồ trong chậu."

Nói xong liền vội vàng đứng dậy, cúi đầu không dám nhìn hắn, hoảng loạn muốn rời khỏi phòng bếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!