Chương 20: (Vô Đề)

"Không đi, toàn thân ta đều khó chịu, thật sự không thể gượng dậy nổi."

A Hương……

"Ngọc Nương, bộ xiêm y này thật đẹp, đáng tiếc ta ra không nổi cửa, ngươi có thể thay ta mặc thử một lần không?"

Giọng nàng mềm như tơ, ánh mắt mơ hồ mịt mờ, ta tức giận mắng:

"Ra không được cửa thì để dành mặc về sau, có bao nhiêu cơ hội chứ, ngươi trước cứ uống canh gà đã."

"Ta uống không vô, trong lòng hoảng hốt dữ dội, ta thật sự muốn uống, cũng biết phụ thân ta lo lắng, nhưng ta hình như không chịu đựng nổi nữa rồi, Ngọc Nương, ta không muốn ch .t, nhưng mà ta đau khổ quá……"

Ra khỏi nhà A Hương, nước mắt ta không cách nào ngừng lại được.

Theo lời nàng cầu, ta thay bộ xiêm y màu bích hà ấy, nàng nói tóc phải buông xuống mới đẹp, ta làm quả phụ bao năm, lần nữa tháo trâm, búi tóc xõa ra, phần lớn tóc dài thả đến tận eo.

A Hương nói, Ngọc Nương, ngươi thật đẹp, mắt đẹp, miệng cũng đẹp, như là đem tầng mây khoác lên người, đêm nay ngươi thay ta đi xem hội đèn lồ ng ở châu kiều được không……

Tựa như nàng chỉ chống đỡ được đến đêm nay.

Ta vừa đi vừa khóc, chen giữa dòng người trên phố, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tiểu Đào từ đầu thì còn líu lo, sau rồi cũng bắt đầu run rẩy:

"Tẩu tử, ngươi khóc cái gì? A Hương tỷ tỷ muốn ch . t sao? Vừa rồi những lời nàng nói, chẳng lẽ đều là di ngôn?"

Thế là hai chúng ta cùng nhau vừa đi vừa khóc, nước mắt đầy mặt, vừa đi vừa sụt sịt.

Người trên phố đổ dồn ánh mắt về phía chúng ta, bàn tán không dứt.

Ta và Tiểu Đào từ đường chính của huyện thành rẽ vào hẻm Sư tử.

Từ hẻm Sư tử đi về phía Nam đến châu kiều.

Trời đã chạng vạng, trên đường hoa đăng bắt đầu được thắp sáng.

Mắt ta nhòa lệ, mơ hồ thấy phía trước cửa hàng tào phớ có một người đứng — chính là Bùi nhị thúc.

Hắn mặc bộ trường sam màu đen viền bạc thêu vân văn, thắt lưng buộc chặt, thân hình cao thẳng như ngọc thụ.

Hắn nhìn về phía chúng ta, lộ ra vẻ ngẩn người.

"Kia chẳng phải là nhị ca của ta sao? Hắn làm sao đã trở về rồi?" Tiểu Đào vừa khóc vừa hỏi.

"Không… không biết a, hắn sao lại trở về lúc này?" Ta cũng nghẹn ngào trả lời.

Rồi đột nhiên, ta bật khóc òa lên, vọt về phía hắn, tiếng khóc lớn không thể kìm hãm:

"Nhị thúc, nhị thúc tới rồi, sao bây giờ mới về, ô ô ô…"

Ta lao vào lòng hắn, ôm chặt không buông, xúc động đến nói không thành câu.

Bùi Nhị Lang giữ chặt vai ta, nhíu mày đánh giá ta một hồi, sau đó dùng ngón cái nhẹ lau nước mắt trên mặt ta, giọng nói mang vài phần xót xa:

"Sao lại khóc, đừng khóc nữa, đôi mắt sưng vù rồi kìa."

Ta nức nở kể lại sự tình, rồi kéo hắn đến nhà Triệu đại thúc, phía sau còn truyền đến tiếng khóc của tiểu Đào, so với ta còn thê lương hơn ——

"Oa oa oa, hóa ra A Hương tỷ tỷ không chiếm được người, lại là ca của ta a……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!