Chương 17: (Vô Đề)

Trà nóng còn ấm, ta bưng đến đặt trước mặt hắn:

"Nhị thúc, uống trà đi."

Bùi Nhị Lang ghé mắt nhìn ta:

"Tiết Ngọc, năm đó ta không phải không biết nàng là hạng người gì, chỉ là khi đó không còn cách nào khác. May mà lúc ấy có ngươi, nếu không ta chỉ sợ khó tránh khỏi chịu tội thêm lần nữa."

Câu cảm tạ đột ngột khiến ta lúng túng, hồi lâu sau mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói:

"Nhị thúc, sao ngươi lại gọi tên ta?"

Gọi hai tiếng Tiết Ngọc, không biết ta làm sai chuyện gì? Bất ngờ không được tiểu thúc trong nhà tôn trọng nữa rồi sao?

Một lòng bất an, lại thấy hắn cười như không cười, đột nhiên cong khóe môi, nhẹ giọng gọi:

Tẩu tẩu.

Xưng hô trở lại như cũ, nhưng hai chữ quen thuộc từ môi hắn vang lên, mang theo ý vị vòng vo sâu xa, như thể lưu luyến chẳng dứt.

Ta lại bắt đầu thấp thỏm bất an.

8

Bùi Nhị Lang nguyên bản dự định ở lại nhà hơn một tháng.

Thế nhưng mới nửa tháng trôi qua, triều đình đột nhiên hạ chỉ lệnh, truyền tất cả quan viên lớn nhỏ thuộc doanh Trường An tại hoa kinh lập tức hồi kinh, không được trì hoãn.

Hàn tiểu tướng cùng một nhóm người sớm đã chạy tới sư tử hẻm, muốn cùng hắn quay về kinh thành.

Ta thấy lạ, lúc đang giúp hắn thu dọn đồ đạc liền hỏi:

"Đang yên đang lành trở về gấp như thế, là trong kinh xảy ra chuyện gì sao?"

"Nghe nói Trường An quân doanh tra ra vụ án buôn lậu s.ú.n. g ống đạn dược, quy mô rất lớn, liên lụy rộng khắp, tất cả mọi người đều phải quay về tiếp nhận điều tra."

"Trời ạ, đây đúng là đại sự, nhị thúc cần phải cẩn thận một chút."

"Không cần lo, ta còn chưa có nhận chức, chắc cũng không bị cuốn vào chuyện này."

"Tuy rằng kinh thành phồn hoa, nhưng nghe nói chốn quan trường hiểm ác, thiên tử ngay trên đầu, cũng không dễ dàng gì. Bình an vô sự thì tốt, bằng không còn không bằng làm địa phương quan, tiêu d.a. o tự tại."

"Làm sao mà so được? Ở hoa kinh, dù chỉ là một vị quan nhỏ được phái đến, quan viên địa phương cũng phải răm rắp nghe theo. Kỳ thực đều giống nhau, chẳng có gì gọi là tiêu d.a. o tự nhiên cả. Chi bằng trèo cao một bậc, đứng nơi đầu sóng ngọn gió, trái lại lại càng ổn định."

"Ừm, nhị thúc nói đúng, là ta thiển cận rồi."

Ta gật đầu tán thành lời hắn nói, hắn cong môi cười nhạt, đưa cho ta một cái tráp gỗ trong tay.

Cái này là gì?

Ta đón lấy mở ra, bên trong là cả một xấp ngân phiếu dày cộm, khiến ta kinh ngạc nhìn hắn trân trối.

"Nhiêu đây là bao nhiêu?"

Một vạn lượng.

"Nhị thúc lấy đâu ra nhiều tiền vậy?" Lần đầu tiên thấy từng ấy bạc, ta không có tiền đồ đến mức tay run run, giọng nói cũng theo đó mà run.

"Yên tâm, không phải trộm cũng chẳng phải cướp, là Hoàng thượng ban thưởng, ta đã đổi thành ngân phiếu rồi." Hắn khẽ cười một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!