17
Ba ngày sau, đến kỳ hồi môn, Bùi Trường An vô cùng coi trọng, trước khi ngủ còn đem lễ phẩm rà soát lại một lượt, rồi mới ngồi lên ghế mà nghỉ.
Đèn dầu vừa tắt, trong phòng tối đen như mực.
Ta nằm trên giường, nghĩ đến ngày mai cùng Bùi Trường An hồi môn sẽ gặp phải chuyện gì.
Phụ thân cùng huynh trưởng vốn chẳng ưa gì chàng, lại đã định chủ ý muốn ta hòa ly, tất sẽ tìm cách làm khó dễ.
Mẫu thân hiểu rõ hậu viện chẳng yên, ắt sẽ ra mặt nói lời uyển chuyển.
Đang nghĩ ngợi, bỗng trên không truyền đến một đạo thiên lôi, dọa ta giật thót, ngực đau nhói.
Liên tiếp lại mấy đạo sét giáng xuống, bên ngoài truyền vào tiếng mưa rả rích, ta co rút trong chăn, toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Muốn gọi Đỗ Quyên, lời đã tới bên môi lại nghẹn trở lại. Xưa nay mỗi khi có sấm, đều là Đỗ Quyên bầu bạn cùng ta, nhưng nay đã gả đi rồi, lại gọi nàng vào trong phòng, chung quy chẳng hợp lễ số.
"Nương tử." Là tiếng của Bùi Trường An.
Ta chậm rãi thò đầu ra khỏi chăn, trong phòng chỉ sáng một ngọn đèn, ánh lửa bị gió ngoài khe cửa thổi vào, lay động chập chờn. Bùi Trường An đứng ngoài màn giường, bóng người mơ hồ chẳng thấy rõ.
Hắn đi đến bên cửa sổ, đóng chặt cửa lại.
Ánh lửa không còn lay động, trong phòng sáng rõ hẳn.
Hắn trở lại bên giường: "Nương tử chớ sợ, ta ở đây."
Lại một tiếng sấm nổ vang, ta vội lấy tay bịt tai, trốn trở lại trong chăn.
Bên giường truyền đến động tĩnh, ta biết hắn vén màn muốn lên giường, trong đầu bỗng nhớ lại bộ dạng đôi mắt đỏ ngầu đêm qua của hắn, đáng sợ dị thường.
"Chàng đừng lên đây."
Hắn khựng lại: "Được."
Lại lui ra ngoài màn.
Hắn ngồi ở mép giường, từ ngoài màn đưa vào một bàn tay.
Ta do dự chốc lát, nhưng dưới tiếng sấm đinh tai, cuối cùng vẫn nắm lấy bàn tay kia.
Hắn lập tức siết lại, bàn tay rộng lớn, nóng rực, chai sạn, cọ xát đến mức ta thấy khó chịu, nhưng lại khiến lòng người an ổn.
"Ta vẫn ở đây bầu bạn cùng nàng, chớ sợ."
Mưa càng lúc càng nặng hạt, sấm sét dồn dập, ta nắm tay hắn co rút trong chăn.
Cơn mưa này kéo dài suốt đến sáng hôm sau.
Ta bị lạnh mà tỉnh, qua một đêm thời tiết chuyển rét, tấm chăn mỏng mùa hạ chẳng đủ sưởi ấm.
Cảm nhận được bàn tay nóng rực, ta nhìn ra ngoài màn, Bùi Trường An vẫn tựa ở mép giường.
Hắn vậy mà trông chừng ta suốt một đêm.
Nhiệt độ bàn tay khác thường, chẳng lẽ đã phát sốt?
Ta vội vén màn, lay hắn tỉnh, kéo hắn ngồi vào trong giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!