Chương 20: (Vô Đề)

Nghe vậy, hắn thoáng sững, rồi khóe môi chợt cong, mày mắt đều tràn đầy ý cười, thoạt nhìn có phần ngốc nghếch.

Xe dừng, hắn bước xuống trước. Đỗ Quyên định đỡ ta, lại bị hắn trừng mắt hất lùi.

[Một lũ vô dụng, việc tuần tra còn bắt thê tử tự thân đi, nuôi các ngươi có ích gì!]

Ta biết hắn giận lây, liền trao Đỗ Quyên ánh mắt an ủi.

Đỗ Quyên ấm ức mím môi.

Nói là giận lây, nhưng hắn cũng nhắc ta phải răn dạy Đỗ Quyên nhiều hơn.

Thuở bé ta bệnh tật đeo bám, chẳng ưa nói chuyện, mẫu thân liền chọn nha hoàn hoạt bát ở bên hầu hạ, mong lôi kéo ta nhiều lời.

Âm Âm cùng Đỗ Quyên đã đem tới cho ta rất nhiều niềm vui. Quy củ nhà họ Lưu nghiêm ngặt, thân ta ốm yếu lại bị thân phận bó buộc, cực kỳ hâm mộ sự khỏe mạnh, ngây thơ của bọn họ, cho nên vẫn nuông chiều che chở.

Âm Âm có người nhà bao bọc, ngày xuất giá sẽ có bà vú, nha hoàn giỏi giang chăm sóc, còn Đỗ Quyên thì không, nàng chỉ có ta.

Dù mai này ở lại hay xuất giá, cũng phải có năng lực tự gánh vác.

"Nương tử, thân thể không thoải mái ư?" Thấy ta ngẩn ngơ, Trường An lo lắng hỏi.

Ta lắc đầu, khẽ cười: "Chỉ đang nghĩ lát nữa nên ăn món nào."

Lời vừa dứt, Tam hoàng tử cùng hai nam tử quen mặt đi tới, khóe môi đều vương nét trêu ghẹo.

"Trường An tướng quân, thật khéo, hai ngày chẳng gặp đã nhớ lắm rồi."

Tam hoàng tử đưa mắt nhìn ta, cười càng sâu: "Uyển Khê muội muội ngày càng xinh đẹp."

"Chào tẩu tẩu." Hai người kia cũng vội vã hành lễ, tự giới thiệu thân phận.

Ta nhận ra, chính là hai tiểu binh từng bị Đỗ Quyên gọi tới hỏi chuyện, không ngờ một là Thế tử Vũ hầu, một là Thế tử Quận vương.

Trường An mặt lạnh, rõ là bực: "Đi theo chúng ta cả đường, cũng gọi là khéo sao?"

Tam hoàng tử không chút xấu hổ: "Bị ngươi phát hiện rồi, nhưng chúng ta cũng chẳng cố ý theo dõi."

Thế tử Vũ hầu xua tay: "Đừng trừng ta, chẳng liên can gì. Là bọn họ gọi ta tới xem náo nhiệt, nói Bùi phủ mới mời được một gã hộ vệ hung thần."

"Ngờ đâu ta vừa nhìn, thì ra chính là đại tướng quân đổi nghề làm hộ vệ."

Thế tử Quận vương chen lời: "Truyền ra ngoài, ai dám tin đại tướng quân cưới vợ xong lại thành kẻ sợ vợ."

Nói vậy quả chẳng sai, hôm nay Trường An mang đao, suốt buổi cứ đứng sau lưng ta, quả nhiên giống hộ vệ.

Ba người vừa cười vừa hướng ta xin lỗi: "Tẩu tẩu dung nhan như tiên, xin chớ giận, chúng ta chỉ đùa Trường An thôi."

Trường An hừ lạnh: "Ta yêu thê tử của ta, bọn ngươi chưa vợ, dĩ nhiên không hiểu."

Một câu rơi xuống, cả ba lặng người, mặt đầy kinh hãi.

"Ta có nghe lầm chăng? Đây là lời Trường An nói?" Tam hoàng tử còn móc tai.

Nghĩ rằng bên ngoài phải giữ thể diện cho phu quân, ta khẽ cúi đầu, bày ra vẻ e lệ.

Trường An bỗng nắm chặt tay ta, quả quyết: "Nương tử, chỉ cần ta còn sống một ngày, nhất định không để nàng chịu ủy khuất."

Mắt hắn nóng rực kiên định, chẳng giống đang làm trò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!