Một tay nắm trọng binh, lại giàu có đến mức quốc khố chẳng bằng, trách gì phụ thân kiêng kỵ nhà họ Bùi đến thế.
Những năm gần đây, Bùi lão tướng quân cư trú lâu dài ở kinh thành, toàn bộ chiến sự biên cương đều giao cho Bùi Trường An. Hắn liên tiếp lập công, nhưng trong dân gian lại lưu truyền rằng hắn tàn nhẫn giết chóc, chẳng khác nào ác thần. Nay ngẫm lại, e là Bùi phủ tự tung lời đồn, để giữ mình khỏi hiểm họa.
"Ta hiểu rồi."
Đỗ Quyên bỗng nhiên sáng mắt, hứng khởi nói: "Nhất định là thiếu tướng quân đã động tâm với tiểu thư rồi."
"Tiểu thư thiên tư tuyệt sắc, khi trước có khẩu dụ hôn ước của Thánh thượng, chẳng ai dám đến cầu hôn, nhưng người ái mộ thì vô số. Thơ ca tặng tiểu thư, gom lại cũng có thể đóng thành một tập."
Nàng ngắm ta, hai má thoáng ửng hồng, giọng nhỏ dần: "Tiểu thư mấy năm nay vóc dáng càng thêm kiều mị, ngay cả ta có lúc nhìn cũng chẳng dám..."
Ta theo ánh mắt nàng cúi xuống, biết nàng ám chỉ điều gì, mặt cũng đỏ bừng, vội ngụp vào trong nước, hờn giận mắng: "Đỗ Quyên, ngày sau nếu còn lén đọc cấm thư, ta sẽ trả ngươi về Lưu gia."
Đỗ Quyên sợ hãi cầu xin: "Tiểu thư, nô tỳ không dám nữa, nếu bị đưa về, phu nhân nhất định sẽ phạt nặng nô tỳ mất thôi."
"Hừ."
Trong lúc thẹn quá thành giận, ta chợt nhớ tới Bùi Trường An. Đêm qua lời hắn khó nghe đến thế, rõ ràng nói không vượt quá giới hạn, vậy mà sáng nay lại…
Tối nay nhất định phải phân giường!
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ta vừa mở miệng, hắn liền lấy cớ mới cưới mà phân phòng sẽ bị đồn bất hòa để khước từ. Ta bèn lùi một bước, chỉ xin phân giường.
Trong của hồi môn của ta có một chiếc trường kỷ, làm theo dáng chiếc ghế ta hay nằm ở nhà, có lót thêm đệm mềm, nằm vào vô cùng thoải mái.
Thấy ta muốn đem gối chăn qua, hắn lại kéo rèm giường ngăn ta, tự mình ôm gối đi sang đó.
Chiếc ghế vốn làm theo vóc người ta, hắn thân hình cao lớn, nằm xuống liền để lộ cả đoạn bắp chân dài ngoài mép.
Qua rèm nhìn thấy, ta chợt áy náy, vén rèm khẽ nói: "Tướng quân, hay là để ta nằm ghế đi."
[Yêu tinh.]
Sao tự dưng lại mắng người?
Hắn hồi lâu không đáp, chỉ thấy ánh mắt như cuộn lửa hồng, dần dần nóng bỏng đến đỏ cả khóe mắt, hơi thở dồn dập rối loạn.
Ta lấy làm lạ, thuận theo tầm mắt hắn nhìn xuống.
Y phục mùa hạ vốn mỏng, cổ áo ta vì vừa rồi cử động mà trễ ra, lộ một mảng da tuyết trắng.
Ta kinh hãi kêu lên, vội thụt lại trong rèm.
"Đừng ra." Giọng hắn khàn đục, ta nghe được sự cảnh cáo.
Ta chui vào chăn, khẽ đáp một tiếng.
Dáng vẻ ấy thật đáng sợ, ta đâu dám ló đầu ra.
Có lẽ hắn cũng tự thấy mất mặt, chẳng bao lâu liền ra ngoài.
Ta thở phào, người lại mệt, thuốc tắm cũng có công hiệu an thần, chẳng bao lâu liền mơ mơ màng màng.
Mông lung, hình như hắn đã trở lại, ta hé mắt, qua rèm lờ mờ thấy hắn ngồi trên trường kỷ.
[Vì sao phải phân phòng ngủ, hôm nay ta đã làm sai điều gì sao?
Rõ ràng ban ngày còn tốt đẹp, lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!