Chương 16: (Vô Đề)

Ánh nắng lọt qua khe cửa sáng rực bất thường. Ta vội gọi Đỗ Quyên, mãi một lúc nàng mới chạy vào, mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa khóc.

"Tiểu thư, đã quá giờ ngọ rồi!"

Nghe vậy ta cả kinh, đã trễ đến thế sao!

"Sao ngươi không gọi ta?"

Đỗ Quyên uất ức: "Bọn họ ngăn nô tỳ, bảo là tướng quân chỉ thị, không được làm phiền. Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?"

Ngày thứ hai sau đại hôn, dậy muộn không vào cung diện thánh, thanh danh tướng phủ e sẽ hủy trong tay ta.

"Là ta ra lệnh." Không biết khi nào, Bùi Trường An đã đứng phía sau.

"Thánh thượng cho cha con ta nghỉ ba ngày, cộng thêm nghỉ công vụ, cả thảy bốn ngày. Phụ mẫu hôm nay cũng dậy muộn."

Hắn dìu ta ngồi xuống, giọng trầm ổn: "Nương tử yên tâm, tuyệt không phải là ngủ quên."

"Vậy sao chàng không nói sớm?" Ta che ngực, còn chưa hết kinh hoảng, giọng mang chút trách mắng.

Hắn cúi đầu, thừa nhận: "Lỗi tại vi phu, vi phu quên mất."

"Vừa thấy dung nhan nàng hôm qua, ta liền quên hết thảy."

Sắc lang!

Ta đỏ mặt, hận không dám nhìn thẳng, mặc cho nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Trang điểm cho ta là Tôn mụ mụ do lão phu nhân phái đến. Tay nghề khéo léo, chẳng mấy chốc liền vấn xong kiểu búi mới thịnh hành.

Xong xuôi, trong gương hiện lên một phụ nhân xinh đẹp đoan trang, khiến ta vừa lạ vừa kinh.

"Tôn mụ mụ, là lão phu nhân muốn ta như vậy sao?"

"Thưa thiếu phu nhân, đúng là vậy." Tôn mụ mụ mỉm cười hiền hòa, không hề có ý lấy oai thế chủ nhân ra dọa ta.

Chủ mẫu trong phủ vốn kỵ phô trương, sao nay lại muốn ta trang điểm như thế?

"Chắc là mẫu thân có ý tứ riêng." Bùi Trường An cầm quạt, ra vẻ nho nhã công tử, song động tác có phần cứng nhắc.

"Phụt……" Tôn mụ mụ bất giác bật cười, thấy ta nhìn, bèn vội lấy khăn che miệng, nén lại.

Hôm nay hắn mặc áo rộng tay, tay cầm quạt xếp. Mặt vốn lạnh, lay quạt chẳng có nửa phần tao nhã của văn nhân, trái lại giống hệt những nhân vật trong thoại bản giang hồ, lấy quạt làm binh khí.

[Tư Tề nói nương tử ưa văn nhân, quả nhiên không sai. Nàng nhìn đến ngây cả người.]

[Lấy dung mạo này của bổn tướng quân, e là cũng là nhất nhì kinh thành.]

"Đi thôi, nương tử." Hắn mặt vẫn lạnh, chẳng lộ nửa phần tâm tư.

Một đoàn người hướng đến chính viện. Khi qua cầu vòm, ta vén nhẹ váy để dễ bước. Đỗ Quyên thuận miệng nhắc: "Tiểu thư cẩn thận."

Bùi Trường An dìu ta, nghe vậy liếc nàng một cái, sắc mặt trầm xuống: "Gọi phu nhân."

Cái nhìn ấy áp lực vô cùng, khiến Đỗ Quyên sợ hãi, cúi đầu nhỏ giọng: "Phu nhân."

"Nha hoàn ngươi xem ra biết việc, thưởng một năm bổng lộc."

"Dạ?" Đỗ Quyên ngẩn ngơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!