Chương 15: (Vô Đề)

"Tướng quân, thiếp từ nhỏ đã mắc tâm bệnh, vừa sinh ra đại phu liền nói khó mà sống lâu. 

Có thể sống đến nay, đều nhờ song thân khổ cực tìm khắp danh y, dùng dược cầm giữ tính mệnh.

Nhưng cũng chỉ trị ngọn không trị được gốc, bệnh cũ thường xuyên tái phát. Thân thể này, chẳng biết còn có thể cầm cự được bao lâu.

Hắn chau mày, giọng nghiêm nghị: "Chớ nói càn."

Nghe vậy, ta chỉ khổ cười: "Thân thể chính mình, ta há chẳng rõ? Nào có thể tự lừa dối. 

Thân thể vốn yếu nhược, lại thêm hàn khí nhập thể, khó lòng sinh nở. 

Tướng quân là người trong hàng rồng phượng, nếu chẳng phải bệ hạ ban hôn, trói buộc ta với chàng, hẳn đã sớm có một hiền thê khỏe mạnh."

Hắn đáp: "Trời sinh thân thể yếu nhược, há có lỗi gì nơi nàng? 

Huống hồ nàng cầm kỳ thư họa không gì chẳng thông, tài hoa kinh người. Đến như bệ hạ cũng từng khen thơ văn nàng linh khí dồi dào."

"Có phải có kẻ nào trước mặt nàng nói lời không hay? Nói với ta, ta liền rút……"

Hắn như sực tỉnh, đột ngột dừng lại, thấy ta bị dọa đến run rẩy, bèn đổi giọng: "Ta đi tìm bọn họ nói chuyện."

"Bệ hạ từng khen ta sao?"

Trong mắt hắn thoáng hiện một tia phức tạp, nhanh đến nỗi ta ngỡ là mình nhìn lầm.

"Là phụ thân ta kể lại."

Thơ nơi khuê phòng, thánh thượng sao có thể biết? Phụ thân hắn vốn không thích thi văn, thánh thượng vì cớ gì lại nhắc đến thơ của ta trước mặt lão?

Hắn liền chuyển đề tài, hỏi: "Nương tử nói nhiều lời như vậy, rốt cuộc là vì sao?"

Ta cũng nên nói rõ.

"Thánh thượng ban hôn, trái ngược thì không thể. Nhưng với thân thể yếu nhược của ta, thật khiến tướng quân chịu nhiều ủy khuất.

Ý thánh thượng là muốn hóa giải mâu thuẫn văn võ, ta và chàng chỉ là mở đầu. 

Tương lai hẳn còn se tơ kết chỉ cho mấy đôi khác, văn võ hai nhà dù có đối địch, thành thông gia rồi, cũng chẳng còn âm thầm chèn ép lẫn nhau."

"Đợi thời cơ chín muồi, ta và chàng có thể hòa ly. Tướng quân anh hùng cái thế, nên có một hiền thê cường kiện."

Dứt lời, ta lặng lẽ chờ hồi đáp.

Nghe vậy, sắc mặt Bùi Trường An chợt trầm xuống, nhẹ giọng: "Nàng tự coi rẻ mình."

"Hửm?" Ta ngỡ mình nghe nhầm, ta nói cả một đoạn dài, sao trọng tâm của hắn lại rơi vào đây.

"Việc hôn nhân từ xưa đều là cha mẹ sắp đặt, mai mối thành toàn. Huống hồ đây lại là thánh thượng ban hôn……" Hắn than một tiếng.

"Nương tử vốn từng được chọn cho vị trí thái tử phi, lại tài hoa hơn người. Ta ở ngoài danh tiếng chẳng lành, e rằng làm nàng coi thường."

"Nương tử nếu một mực khăng khăng, ta tự biết chẳng xứng, vậy thì thuận theo ý nàng."

Người kiêu ngạo như hắn lại có thể nói ra những lời này, ta vừa bất ngờ, vừa áy náy. Đang định mở miệng, bỗng nghe tiếng lòng hắn vang lên:

[Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mỹ nữ khó thoát khỏi nam nhân kiên trì.]

[Bổn tướng quân tất có thể động được lòng nàng.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!