Chương 10: (Vô Đề)

"Hắn biết rõ nàng ở đây mà lại mắng tổ tông ta thậm tệ, ta vẫn nhịn không ra tay, chỉ sợ dọa đến nàng."

"Nếu phụ thân ta hay được, về nhà ắt sẽ đánh chết ta."

"Còn nàng thì hay lắm, chẳng thèm nhìn ta một cái, chỉ lo nghĩ đến hắn."

"Chẳng lẽ nàng đã quên bát mì cá ở miếu hoang hôm ấy rồi sao? Rõ ràng nàng đã ăn sạch sẽ."

Lời hắn vừa oán giận vừa gấp gáp, ồn ào đến mức ta chẳng nghe được huynh trưởng căn dặn điều gì. Nhớ tới bát mì cá kia, cùng ơn nghĩa hắn canh giữ một đêm bên xe ngựa, ta đành nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, nghiêng đầu liếc nhìn hắn.

Hắn sắc mặt âm trầm, cũng đang nhìn về phía ta. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tim ta chợt siết lại, hoảng hốt rụt mắt, nép về phía huynh trưởng.

[... Nàng nhìn ta rồi, nàng nhìn ta rồi, trong lòng nàng vẫn còn có ta…]

[... Nàng lại không nhìn ta nữa…] Giọng nói trong đầu hắn run rẩy.

[Nàng sợ ta!]

Hắn không hề nói sai, ta quả thực sợ hắn. Trong mộng đêm nào cũng thấy hắn giết người, ta mỗi lần kinh hãi bừng tỉnh giữa đêm, chẳng dám nhắm mắt ngủ tiếp.

Huynh trưởng thấy ta sợ hãi, khẽ vỗ vai an ủi, dịu dàng dẫn ta đi, không thèm để ý đến kẻ theo sau. Nhưng mặc cho ta và huynh trưởng đi đâu, hắn đều lẳng lặng bám theo sau đó.

Huynh trưởng ngỡ hắn vẫn còn chưa phục chuyện vừa rồi, bèn quay lại hỏi:

"Ngươi theo ta làm gì?"

[Ai thèm theo ngươi, nhìn ngươi một cái ta cũng thấy chướng mắt.] Tiếng lòng hắn lạnh lùng.

[Chỉ bởi ngươi là huynh của nương tử ta.]

[Ta không thể để nương tử sợ hãi ta.]

Ánh mắt hắn lại thoáng lướt qua ta, rồi dừng ở gương mặt huynh trưởng. Miệng hắn mấp máy, hai tay siết chặt thành quyền, nhưng hồi lâu chẳng thốt nổi một câu.

Huynh trưởng thấy thế, ngỡ hắn lại muốn ra tay, liền nghiêm giọng quát:

"Thô phu cục cằn…"

Lời còn chưa dứt, tay hắn đã đặt lên vai huynh trưởng, trên mặt kéo ra nụ cười chẳng giống cười.

Huynh trưởng bị nụ cười kỳ quái ấy dọa cho giật mình.

"Ngươi cười cái gì?"

Hắn giả vờ thân thiết, vỗ vai huynh trưởng:

"Lưu huynh, sao huynh gầy thế này, chỉ sợ một trận gió cũng có thể thổi bay. Không bằng ngày mai đến doanh trại ta, ta đưa huynh rèn luyện thân thể."

Huynh trưởng ngẩn ngơ, định hất tay hắn ra, nào ngờ càng hất hắn càng siết chặt.

"Lưu huynh không muốn cũng chẳng sao, trong nhà ta có đầu bếp giỏi nấu thuốc bổ, từ nay mỗi bữa đều làm cho huynh, bồi bổ thật tốt."

Nói đến đây, hắn mỉm cười nhìn ta, vẻ ôn hòa:

"Ta cùng Lưu huynh từ nhỏ vốn tình cảm sâu dày, vừa rồi chỉ là lâu ngày không gặp, đùa giỡn đôi chút, không làm Lưu tiểu thư hoảng hốt chứ?"

Huynh trưởng nghe vậy, mặt mày chấn động.

Chư công tử quanh đó cũng sững sờ, có kẻ còn dụi mắt mấy lần, tưởng bản thân nhìn lầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!