Chu Nghi Ninh ngạc nhiên, cô nhìn xung quanh, buổi tối mùa đông rất yên tĩnh, xe cộ cũng ít, cô nhìn qua nhìn lại mà vẫn không thấy anh đâu, bèn hỏi: "Sao anh biết?"
Quý Đông Dương tựa vào hành lang, thân hình cao ráo chìm trong bóng đêm, ánh mắt hướng về nơi cách đó không xa, nói: "Nhìn thấy."
Ngay sau đó, anh cúp điện thoại.
Chu Nghi Ninh nhìn trân trân cái điện thoại, định xoay người vào nhà thì bị Thẩm Ngôn Quân kéo lại. Cô quay đầu lại, "Em phải về."
Thẩm Ngôn Quân nhìn điện thoại của cô, "Quý Đông Dương gọi?"
Chu Nghi Ninh thấy cũng chẳng có gì phải giấu giếm, gật đầu: "Ừm."
Thẩm Ngôn Quân nhìn cô rất lâu, nhắm mắt lại, một lúc sau, rốt cuộc cũng buông tay ra, Chu Nghi Ninh xoay người lại nhìn thẳng vào anh, thái độ rất nghiêm túc: "Chúng ta không thể nào bên nhau đâu, anh không hiểu em như anh nghĩ đâu, nếu chúng ta ở bên nhau, em sẽ bị vây hãm ở nơi đó cả đời, rồi em sẽ phát điên lên mất."
Thẩm Ngôn Quân nhíu mày, Chu Nghi Ninh nói tiếp: "Anh tìm người khác đi, ai cũng đều tốt hơn em."
Cô xoay người đi được vài bước thì quay đầu lại, "Nhưng đừng quen Chu Giai Huệ, ở với nó, anh sẽ khổ cả đời đó."
Nói cô độc ác cũng được, nhỏ mọn cũng được, cô không yêu Thẩm Ngôn Quân, nhưng Chu Giai Huệ không xứng với anh.
Thẩm Ngôn Quân dựa vào sườn xe, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang, đèn cảm ứng bật sáng theo từng tiếng bước chân của cô, trên bức tường in hai cái bóng, một cái cao lớn, một cái nhỏ nhắn, cô gái mà anh yêu đang ôm người đàn ông khác.
Nửa tiếng trước, anh tựa vào cửa xe hút thuốc, một chiếc SUV màu đen chạy ngang qua, cửa sổ xe dần hạ xuống, người đàn ông trong xe nhìn anh.
Không nói gì, hai người im lặng nhìn nhau ba giây.
Cuối cùng Thẩm Ngôn Quân tiến về phía trước, "Anh tới đây làm gì?"
Người đàn ông trong xe giữ vô lăng, nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu bình thản: "Cậu đoán đi."
***
Chu Nghi Ninh ôm cổ Quý Đông Dương, cười hớn hở: "Sao anh tới đây?"
Quý Đông Dương kéo tay cô xuống rồi giữ bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, kéo cô tới thang máy.
Chu Nghi Ninh vui vẻ đi theo anh, không thèm nhìn đường mà chỉ lo nhìn người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang màu đen, còn cố ý nói: "Anh nói không đến mà."
Cô định tháo khẩu trang của anh ra nhưng bị anh giữ tay lại, nhân tiện còn siết chặt tỏ ý cảnh cáo.
Cuối cùng cô gái cũng chịu ngoan ngoãn theo anh vào thang máy.
Thang máy dừng ở lầu tám, Chu Nghi Ninh lại giơ tay tháo khẩu trang của anh ra, lần này anh không ngăn cản, cô nhét khẩu trang vào túi áo khoác, quay lưng về phía anh, "Chìa khóa trong ba lô."
Quý Đông Dương kéo khóa ra, thò tay vào tìm thì thấy nào là tiền, son môi, lọ nước hoa, còn có mấy miếng băng vệ sinh.
Anh mất kiên nhẫn gỡ ba lô ra khỏi lưng cô rồi nhét nó vào lòng cô: "Tự tìm đi."
Chu Nghi Ninh đáp lại một tiếng, tự mình tìm, chỉ chốc lát sau đã tìm thấy chìa khóa, cô đắc ý, xoay người mở cửa.
Vừa vào nhà, cô liền quay người lại giật cái mũ của anh ném xuống đất, ôm lấy cổ anh định hôn anh, Quý Đông Dương đè vai cô ngăn lại, ngẩng cao đầu, "Sao về muộn thế? Từ nhà hàng về đây nhiều nhất là nửa tiếng, nhưng em đi suốt một tiếng."
Đứng ở dưới chung cư thêm nửa tiếng nữa.
Chu Nghi Ninh dẩu môi, "Tối nay uống nhiều quá mà không ăn gì nên trên đường về có ghé vào tiệm mì."
Quý Đông Dương không nói gì nữa mà đi vào phòng khách.
Chu Nghi Ninh cởi giày, ôm ba lô đi vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!