Chu Nghi Ninh ngoảnh đầu lại, cười hỏi: "Đông ca có chuyện gì không?"
Nói đến trở mặt, không ai bằng cô đâu.
Đột nhiên vai bị bắt lấy, cô bị xoay người lại đối mặt với người đàn ông đó. Anh cúi xuống nhìn cô, "Chúng ta có nên nói đến việc em lấy hết quần áo của tôi không?"
Chu Nghi Ninh có chết cũng không thừa nhận: "Sao anh biết là em lấy, có tận mắt nhìn thấy không?"
Quý Đông Dương nhìn cô, bỗng cười, vuốt tóc cô, hạ giọng: "Hôm đó tôi đi sớm, công việc đã sắp xếp từ trước rồi, mà tôi không có thói quen thông báo lịch trình cho người khác."
Anh đang giải thích với cô? Chu Nghi Ninh ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, cô muốn biết hiện tại quan hệ của hai người là gì, thế nên cô thử tiến lên một bước.
Quý Đông Dương cúi đầu nhìn cô xem thử cô muốn làm gì, ngay sau đó, cô ôm lấy anh.
Chu Nghi Ninh cọ đầu vào ngực anh, tay ôm chặt eo anh, cũng như lần trước, anh không đẩy ra, cô rất vui, nhưng cũng hơi không vui vì có áo khoác cản trở, cô nhích đầu ra kéo khóa áo của anh xuống.
Quý Đông Dương giữ tay cô lại, cô gái này thích làm bừa quá.
Chu Nghi Ninh ngẩng đầu cười, nói một cách nghiêm túc: "Nhiều áo quá, ôm không đã."
Vừa nói vừa kéo khóa áo khoác của anh xuống, áp người mình vào người anh, lần tay ôm eo anh. Bên trong anh chỉ mặc áo len màu đen, tay cô lần từ eo anh đi lên trên, cảm nhận những thớ thịt và đường cong săn chắc trên lưng anh, cô vui vẻ ôm chặt hơn nữa.
Đang vui? Chỉ cần cho cô sờ soạng mấy cái mà cũng đã vui đến thế rồi.
Quý Đông Dương im lặng, cánh tay giơ lên rồi khẽ khàng rơi xuống lưng cô.
Hôm nay trời âm u, ánh đèn hành lang mờ mờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của nhau, tim Chu Nghi Ninh đập thình thịch, đứng trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, "Lần sau đi xa phải nói cho em biết đó, được không?"
Quý Đông Dương quan sát cô gái đột nhiên trở nên dịu dàng trong lòng mình, anh thấy cô rất lạ, lúc giận thì quậy tung nhà anh lên, còn lúc vui thì mềm mại như một cô mèo nhỏ, chỉ cần anh gãi cằm thì sẽ ngoan ngoãn nằm trên đùi anh.
Anh vuốt sống lưng cô, cúi đầu đáp ừ.
Chu Nghi Ninh vui sướng nhoẻn miệng cười, kiễng chân định hôn anh.
"Đinh!" Thang máy vang lên.
Quý Đông Dương nhanh chóng ấn bả vai cô rồi đẩy nhẹ cô ra, chắc là Dương Huân tới.
Chu Nghi Ninh nào quan tâm có ai tới hay không, cô không vui khi bị anh đẩy ra, giương mắt trừng anh.
Dương Huân ra hành lang, nhìn hai người kề sát, vẻ mặt Quý Đông Dương lãnh đạm, Chu Nghi Ninh xoay người cúi đầu tìm chìa khóa, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chẳng lẽ anh ta tới không đúng lúc?
Chu Nghi Ninh quay đầu cười: "Chào anh Dương."
Dương Huân gật đầu, Chu Nghi Ninh mở cửa rồi đi vào nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.
Quý Đông Dương xoay người ấn mật mã, Dương Huân đi tới, "Đừng nói với tớ là vừa nãy hai người đứng ngoài hành lang hôn nhau nhé."
"Không có."
Quý Đông Dương ném áo khoác lên sofa, tựa người vào ghế, Dương Huân vứt kịch bản lên bàn, "Kịch bản mới nhất, cậu xem đi, khoảng tháng sau sẽ công bố tin tức."
Quý Đông Dương lật kịch bản, Dương Huân nhìn anh: "Cậu định hẹn hò với Chu Nghi Ninh thật hả?"
Động tác trên tay Quý Đông Dương khẽ ngừng lại, không phủ nhận cũng không thừa nhận, rất nhiều kế hoạch bị phá vỡ, anh phải nghĩ ra đường lui và kế hoạch mới. Thực sự thì anh vẫn chưa nghĩ kỹ, đây không phải là chuyện có thể tính toán, anh đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, còn về phần Chu Nghi Ninh sẽ có cảm giác gì khi biết mọi chuyện lại không nằm trong kiểm soát của anh.
Dương Huân cho rằng anh ngầm thừa nhận, cảm thấy hơi khó tin, Quý Đông Dương từ chối không biết bao nhiêu nữ nghệ sĩ mà lại chẳng thoát khỏi cô nàng Chu Nghi Ninh có tính cách quái dị.
Ở đối diện, Chu Nghi Ninh vừa về tới nhà, chuông điện thoại liền vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!