Hồi mười sáu tuổi Chu Nghi Ninh có nuôi một con mèo, đặt tên là Cầu Lông. Nó có bộ lông màu đen tuyền rất đẹp, việc đầu tiên cô làm sau khi đi học về là chơi với nó. Không lâu sau đó, Chu Giai Huệ cũng nuôi một con, và mèo của cô ta có màu trắng.
Hai con mèo không ưa nhau giống như hai cô chủ của chúng, ngày nào cũng đánh nhau. Thú cưng cũng giống như chủ nhân. Chu Nghi Ninh là người sẽ không đụng chạm tới ai nếu họ không làm gì cô, nhưng nếu có ai bắt nạt cô thì cô sẽ trả thù lại, không bao giờ chịu thua. Cầu Lông cũng giống cô, mà khi đánh nhau, thông thường giống mèo đen sẽ thắng mèo trắng.
Cứ đánh nhau suốt cũng không tốt nên Chu Nghi Ninh nhốt mèo trong phòng của cô. Phòng cô rộng, có nhiều chỗ chơi nên không sợ nó bị chán, sau khi tan học, cô sẽ đưa nó ra ngoài chơi.
Nhưng làm thế vẫn không giữ được nó.
Ngày thi học kỳ cuối cùng, cô vui vẻ chạy về nhà thì phát hiện mèo của cô bị đem đi, dù cô có hỏi thế nào nhưng Chu Giai Huệ vẫn không chịu nói cho cô biết là cô ta đã mang mèo đi đâu. Hôm đó cô đã tát Chu Giai Huệ một cái.
Tối đó có tuyết, một mình cô chạy ra ngoài tìm mèo.
Tìm cả đêm không thấy, ngày hôm sau cô lại tiếp tục tìm, hôm sau nữa cô vẫn đi tìm...
Có lẽ mọi người không nghĩ cô sẽ cố chấp đến thế, ngay cả Chu Lợi Huy cũng không chịu nổi nữa mà mua cho con một con mèo khác giống mèo cũ của cô. Cô chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết đó không phải mèo của cô, thế là cô lại tiếp tục đi tìm.
Cô chỉ cần mèo của cô thôi.
Chu Lợi Huy thấy vậy thì gặng hỏi Chu Giai Huệ rốt cuộc cô ta đã đem mèo đi đâu. Chu Giai Huệ không ngờ Chu Lợi Huy sẽ mắng mình, cô ta khóc: "Trời lạnh thế này thì nó đã chết rét lâu rồi cũng nên."
Chu Nghi Ninh bàng hoàng nhìn cô ta, sự đau đớn và giận dữ dồn nén trong mấy ngày qua bùng nổ, cô tát cô ta một cái rất mạnh rồi lại đẩy mạnh cô ta, sau đó chạy lên lầu, giam mình một ngày một đêm trong phòng.
***
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ hỏi: "Trước đây có bị cắn hay cào lần nào chưa? Có tiêm vắc
-xin bao giờ chưa?"
Chu Nghi Ninh choàng tỉnh khỏi hồi ức, cô lắc đầu: "Chưa."
Cầu Lông của cô chưa bao giờ cào cô, càng không bao giờ cắn cô.
Tối qua chủ của con mèo đã cho cô xem giấy khám sức khỏe của nó để chứng minh nó không có bệnh gì, Chu Nghi Ninh cũng nghĩ mình không vần phải tiêm vắc
-xin, nhưng câu nói "Tỷ lệ tử vong khi phát bệnh dại là một trăm phần trăm" của Quý Đông Dương làm cô hơi sợ, hơn nữa da cô lại nhạy cảm, nên khi bác sĩ đề nghị tiêm phòng thì cô đồng ý luôn.
Cô rất quý trọng mạng sống của mình.
Tiêm vắc
-xin phòng dại cần phải tiêm năm mũi. Chờ bác sĩ xử lý lại vết thương cho cô, tiêm mũi vắc
-xin đầu tiên rồi viết bệnh án xong, cô mới đeo khẩu trang ra khỏi bệnh viện. Giờ này bệnh viện đã bắt đầu có người đến sớm xếp hàng lấy số thứ tự.
Chiếc khẩu trang này do A Minh đưa cho cô, là khẩu trang của Quý Đông Dương, chưa dùng bao giờ. Trên xe anh luôn có đủ những thứ như thế này.
A Minh nói: "Dù gì cô cũng là diễn viên, lại đang đi xe của Đông ca nữa, nên cẩn thận một chút."
Từ bệnh viện đi ra, trời vẫn mờ mờ, hôm nay nhiều mây quá, sẽ là một ngày u ám đây.
Chu Nghi Ninh lén lén lút lút leo lên xe. Quý Đông Dương dựa vào lưng ghế, anh đeo miếng bịt mắt màu đen, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, cằm hơi nâng lên, cỏ vẻ như đang ngủ.
A Minh ngoảnh đầu nhìn cô, nói nhỏ: "Ngồi vững chưa?"
Chu Nghi Ninh gật đầu, đóng cửa xe lại: "Chúng ta về thôi."
Lăn lộn của buổi tối khiến cô rất mệt, phải mau về nhà tắm rửa để còn đi ngủ.
Trên đường đi, lúc qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Chu Nghi Ninh nhổm người lên nói với A Minh: "Dừng lại một chút, tôi muốn mua cháo với sủi cảo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!