Đám giặc ở núi Côn Lôn đã giết hại vô số người, kể cả phụ nữ, trẻ em cũng không tha. Đoan Ngọ giống như bị rắn độc quấn quanh người, toàn thân hóa đá.
Nàng than thở: Xui xẻo thật chứ. Chẳng lẽ do trước đây nàng chôm đồ cúng của thần phật nên giờ bị báo ứng?
Con ngươi nàng không ngừng chuyển động, trong đầu nghĩ "vật hợp theo loài". Nếu nàng lộ ra "hơi thở trộm cướp", biết đâu đám thổ phỉ này sẽ bỏ qua cho nàng?
Mấy con ngựa bám vào vách đá, tốc độ giảm dần. Chúng đi qua hang động lữ đoàn dừng chân qua đêm…
Đoan Ngọ nhếch môi, cười ha ha. Bởi vì nàng từng là người dẫn đầu đội hợp xướng nên tiếng cười đó khiến ngựa của hai người đeo mặt nạ sợ hãi.
Sơn đại vương, hảo hán, tráng sĩ, hiệp khách, nên gọi cái nào thì tốt đây… Không còn thời gian mà nghĩ nhiều nữa, nàng nghiêng đầu nói: "Vị anh hùng này, có phải huynh đi cướp của người giàu chia cho người nghèo không? Tiểu muội là ta đây chạy từ Nam Hải đến núi Côn Lôn, nằm mơ cũng thấy muốn nhìn thấy các vị anh hùng trong truyền thuyết. Giờ giấc mơ thành hiện thực, dù có chết ta cũng nở nụ cười trên môi.
Ha ha, dĩ nhiên không chết thì tốt hơn. Này, các người có thiếu nhân lực không? Mặc dù ta không có bản lĩnh gì, nhưng nấu cơm, giặt y phục, cho ngựa ăn, ta đều làm được. Các người thu thập bảo vật về, ta có thể giúp phân loại, các người đi cướp của về, ta cũng có thể múa hát mua vui…" Người đeo mặt nạ phía sau dường như bị câm, không trả lời.
Cổ Đoan Ngọ nhức mỏi, sắp vẹo đến nơi, lúc này mới nhìn thấy một đôi mắt xanh phản chiếu ánh sao trời.
Đoan Ngọ nghĩ: Haiz, đừng nói là tên mắt xanh này nghe không hiểu tiếng phổ thông nhé.
Nhưng nam nhân sau lưng khẽ lắc đầu.
Đoan Ngọ vội vàng nói với hắn: Cha mẹ ta cũng giống như huynh vậy, nhưng họ là hải tặc. Hải tặc ấy, huynh biết không?" Nàng khoa chân múa tay, nhưng thân thể vẫn bị nam nhân ôm trong ngực.
Nam nhân gật đầu, điều chỉnh vị trí tay cầm dây cương, thực ra là muốn để nàng được thoải mái hơn.
Đoan Ngọ tiếp tục bịa ra mấy chuyện luyên thuyên: "Nhà chúng ta trải qua mưa gió, chiếm được đảo, trị vì mấy năm, nhưng lại bị đám quan quân đáng ghét tiêu diệt! Lúc đó ta bị đám quan phủ bán làm nô lệ… Cho nên, ta rất căm thù quan phủ. Chủ nhân của bọn ta ở ngay phía trước, ta dẫn đường cho các người… Haiz, nhưng lần này đúng là đáng tiếc, quá đáng tiếc!"
Ánh mắt nam nhân giống như đang hỏi. Lông mi hắn dài, cong cong, trên sống mũi có một dải bóng vàng nhạt.
Đoan Ngọ nói: "Lúc chúng ta đi qua bãi Mã Não, gặp phải một đống thi thể, chắc là do đối thủ hoặc nước láng giềng làm ra. Chủ nhân ta là một kẻ trời sinh đã xảo quyệt. Trước khi đến đèo Diều Hâu, hắn đã lệnh cho đại đội mang tiền tài và người đẹp đi theo đường chính. Còn chúng ta thì bị bỏ lại, phải đi theo đường mòn cùng hắn.
Chủ nhân ta đầu óc có vấn đề, luôn tin rằng linh hồn của tình nhân cũ vẫn còn ở ngọn núi này nên bảo chúng ta liều mạng cùng hắn đi tới đi lui ở đây. Ngoại trừ chuỗi ngọc trai này ra chẳng còn món hàng nào đáng tiền… Thế có phải đáng tiếc không cơ chứ?"
Người đeo mặt nạ gật đầu, nhìn chuỗi ngọc trai trong tay Đoan Ngọ.
Đoan Ngọ nhìn hắn chằm chằm, nói: "Cầu xin huynh hãy lấy chiếc vòng này đi, đừng để các huynh đệ chạy một vòng vô ích. Mặc dù chuỗi ngọc trai do một nô lệ cầm chơi không đáng tiền lắm, nhưng cũng là chút tâm ý của tiểu muội dành cho tất cả các huynh đệ thổ phỉ trong thiên hạ."
Nàng nhìn nam nhân đeo mặt nạ, nhưng trong lòng lại nghĩ đến người cha chết thảm, bản thân đang xa mẹ, đôi mắt to không khỏi đổ lệ.
Nàng khịt mũi, rồi nhét chuỗi ngọc trai vào lòng bàn tay nam nhân.
Người nọ dừng ngựa lại. Một tay nắm lấy tay áo nàng, tay kia nới lỏng dây cương.
Cuối cùng hắn nhận lấy chuỗi ngọc trai, đeo lại vào cổ Đoan Ngọ.
Hắn nhìn nàng chăm chú, nhìn vào đôi mắt ngấn nước của nàng, khẽ thở dài một tiếng, hơi thở tựa hoa lan.
Đoan Ngọ ngây dại. Đám giặc Côn Lôn là như vầy sao?
Đây là cái thể loại giặc gì vậy? Nhưng xung quanh tên mắt xanh còn có mấy tên khác, tuy không nhìn rõ nhưng người nào người nấy đều là hán tử hùng dũng oai vệ.
Đoan Ngọ thừa dịp họ đang do dự, lén nhìn ngọn núi đối diện. Có lẽ là do tâm sự nặng nề nên Yến Tử Kinh không phát hiện ra động tĩnh trong bóng tối.
Mắt hắn nhìn thẳng, sau đó bước trở lại hang động nơi ngọn lửa yếu ớt đang thắp lên.
Nhưng sau khi Yến Tử Kinh phát hiện nàng mất tích… sẽ nghĩ ra xung quanh đây có đám giặc chứ?
Nàng nhớ lại những gì Yến Tử Kinh đã làm sau khi cứu nàng ở bãi biển, đột nhiên nảy ra một ý tưởng: Nếu Yến Tử Kinh chết… bị đám giặc giết chết… Chuyện gì sẽ xảy ra?
Người đeo mặt nạ đang suy nghĩ, tất cả những gì Đoan Ngọ nghe thấy là tiếng tim mình đập. Gió thổi ngày càng mạnh, mang theo cái lạnh của mùa thu. Xiêm áo của nàng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, hạt thông và quả óc chó trong túi cũng bị thấm ướt, tỏa ra mùi thơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!