Trưa hôm đó, Đoan Ngọ vác một cuộn thảm dài hơn người, xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi cửa thôn.
Nhóm người Yến Tử Kinh đi từ biển về đất liền, đi về phía Tây dọc theo con đường tơ lụa ra khỏi Dương Quan. Tám ngàn dặm đường, đồng hành cùng trăng và mây, đối với Đoan Ngọ mà nói chẳng khác gì buổi lễ rửa tội đầy bụi và nắng nóng. Ngoài việc buôn bán nô lệ, Yến Tử Kinh còn bán những bảo vật khác. Sau khi xuyên qua Tây Vực theo đường cũ, hắn không đến chợ dành riêng cho thương nhân để mua hàng, mà phái A Thường và những người khác thuê một chiếc xe lừa địa phương, nhờ phu xe dẫn đường đến thôn làng để mua. Tấm thảm trên lưng Đoan Ngọ là mua được từ tay một góa phụ làm nghề dệt thảm. Nhìn dáng vẻ hớn ha hớn hở của A Thường, Đoan Ngọ đoán hắn ta lại mua được giá hời rồi.
Không biết có phải Yến Tử Kinh cố ý trừng phạt Đoan Ngọ không mà những nữ nô lệ khác đều ngồi rảnh rỗi trong phòng, chỉ có mình nàng phải chạy việc vặt cùng người hầu. Đoan Ngọ đổ mồ hôi đầm đìa, cắn răng không nói một lời.
Xe lừa chòng chành lên dốc, A Thương dòm nàng, rồi đưa tay ra: "Hôm nay thu mua hàng xong hết rồi, dỡ đồ đưa lên đây đi."
Đoan Ngọ cúi người, nắm lấy thành sau xe nhảy lên. Nàng kéo khăn trùm đầu, ngồi giữa đống vải lụa. A Thường giống như còn nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn vào đôi mắt đen đang cố chấp nhìn chằm chằm mình, hắn ta lại không nói ra được.
Một bầy dê đi tới, phu xe tấp vào lề đường. Hàng thánh liễu nở rộ bên đường, tỏa ra hương thơm ngát, những dải hoa rủ xuống đỏ như son. A Thường dùng dao chặt một cành liễu, đưa cho nàng, nói: "Loài cây này chỉ mọc ở sa mạc, bền bỉ một cách lạ thường, có thể dùng làm roi ngựa."
Đoan Ngọ yên lặng nhận lấy. A Thường ấp úng: "Ta… các ngươi… đi Hòa Điền, phải băng qua sa mạc lớn nhất."
Đoan Ngọ "ừ" một tiếng, tuy cùng A Thường đi nhận hàng nhưng nàng vẫn luôn đề phòng đám tay sai của Yến Tử Kinh.
Xung quanh là tiếng dê kêu, tiếng chim hót, tiếng la hét, tiếng roi quất, chồng chéo lên nhau.
A Thường thả cành liễu lên váy Đoan Ngọ, rồi ôm đầu gối nói: "Tối nay, ta có chuyện muốn nói với ngươi… Ta gọi thì ngươi ra ngoài."
Đoan Ngọ vội cụp mi xuống, cầm lấy cành liễu đỏ, đập đập xuống đất. Nàng vốn dĩ không tin tưởng A Thường.
Nàng không biết A Thường muốn nói gì. Nhưng đang ở ngay dưới mí mắt của Yến Tử Kinh, nếu ôm ảo tưởng thì đúng là ngu ngốc.
Đến dịch trạm, A Thường lập tức sai người khiêng hàng xuống. Đoan Ngọ lê đôi chân nặng như đeo chì chậm rãi đi về phía căn phòng của nô lệ. Yến Tử Kinh mặc áo bào xám ngồi giữa sân, yên lặng nghe một ông lão kể chuyện. Những người cưỡi lạc đà treo lên mặt biểu cảm đờ đẫn, lặng lẽ xếp hàng sau lưng hắn như những thây ma.
Đoan Ngọ vừa vào phòng, cửa lập tức được khóa lại. Hai nữ nô lệ quỳ trên giường, nhìn ra ngoài tấm giấy dán cửa sổ bị rách. Những nữ nô lệ khác đang chia nước và túi trên bàn. Mấy ngày nay, họ thấy Đoan Ngọ phải "lao dịch khổ sai" thì luôn xa lánh nàng. Đoan Ngọ cũng không để ý, đứng trong góc rung người phủi bụi. Chờ cho đến khi những nữ nô lệ kia ăn xong, nàng mới đi tới, gom lại tất cả đồ ăn thừa, từng miếng nuốt xuống.
Nàng không uống nước đựng trong chiếc bình đất trên bàn mà đi đến bên chum, dùng hai tay uống nước.
Mọi người cười giễu cợt. Có người nói: "Nước sạch ở trên bàn, sao không uống? Giống như con mèo vậy."
"Phải nói nàng ta giống như chó con mới đúng, lẽo đẽo chạy theo xe của nam nhân!"
"Chắc là nàng ta sống thô lỗ từ nhỏ quen rồi, không biết trong nước này có trộn bột ngọc trai đâu nhỉ?"
"Căn cơ nàng ta kém vậy, ăn ngọc trai cũng vô ích. Đứa trẻ bẩn thỉu như vầy, ai muốn đưa về nhà chứ?"
Mấy người họ cười lớn.
Đoan Ngọ nghĩ: Lúc ta chạm vào ngọc trai, các ngươi vẫn còn đang chảy nước mũi ấy. Tuy bột ngọc trai có thể khiến nữ nhân có một làn da đẹp, nhưng ngọc trai có tính hàn, không thích hợp để thiếu nữ uống. Lấy sức khỏe đổi lấy sắc đẹp, để được tên buôn người kia đánh giá cao? Trừ khi nàng ăn no rửng mỡ.
Nàng không cãi lại, chỉ cười: "Là ta không có phúc. Trước lúc từ biệt để cho các tỷ muội uống thêm nhiều chút. Ngày mai các ngươi vào kỹ viện rồi, có thai luôn chắc là khổ lắm."
Mấy người họ tái mét mặt: "Kỹ viện? Không phải nói sẽ đưa chúng ta đến Hòa Điền sao?"
Đoan Ngọ lười biếng nằm trên giường, khoanh tay làm gối: "Các ngươi không biết gì à?… Ha ha, thôi quên đi, coi như ta không nói gì, tránh cho các ngươi bị đánh đòn."
Những người khác lập tức kéo tới chỗ nàng nói: "Nói mau! Ngươi ở bên ngoài nghe được cái gì?"
Đoan Ngọ nói: "Vốn dĩ là đi Hòa Điền. Nhưng Yến Tử Kinh lo các ngươi quá yếu ớt, không vượt qua được sa mạc, chết mất mấy người thành ra lỗ vốn, không bằng ra tay luôn ở đây. Ngoài kia có một lão đầu mở kỹ viện, muốn dùng lạc đà để đổi lấy các ngươi. Vừa rồi ta nghe qua, hình như sự đã thành."
Mấy người họ đều sững sờ. Nữ nô lệ vừa nhìn lén Yến Tử Kinh vừa run giọng hỏi: "A, chẳng trách ta thấy ngài ấy ngồi im, mãi lâu sau mới gật đầu một cái… sau đó… gọi A Thường mang một ly rượu đến cho lão già chết tiệt đó…"
Hai nữ nô lệ ôm mặt khóc nức nở, những người còn lại thì ngồi đó sững sờ. Trời đã tối, nhưng không ai nghĩ đến việc thắp đèn.
Đoan Ngọ nhắm mắt che miệng, cười thầm.
Nhưng đi qua sa mạc đúng là rất khó khăn. Sau khi trút giận xong, nàng không khỏi xót xa cho những "bông hoa" mỏng manh này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!