Vị khách lúc đêm khuya là một ông lão mập lùn. Đầu lão tròn xoe, dưới mí mắt dày là một đôi mắt hí. Kỳ lạ nhất là chiếc áo choàng của lão, được trang trí bằng đủ các loại túi có kích cỡ khác nhau, cái phồng cái xẹp. Tay lão đang cầm một cây đuốc, tay còn lại cầm một cái cân quả tạ, thần thái cổ quái cố chấp, nhìn giống một lão phù thủy.
Đoan Ngọ bảo lão "đi lên đi" là để cổ vũ lòng gan dạ của chính bản thân. Nàng lặng lẽ mở hà bao ra, bên trong bỏ đầy hạt tiêu.
Ông lão nghe xong thì cười khà khà, nói: "Chờ một chút!"
Lão cúi người xuống nhìn những hàng thi thể trên mặt đất. Thỉnh thoảng lão nhấc cán cân quả tạ lên, gõ vào đầu người chết, mỗi lần như thế lại vang lên một tiếng "cốc", lão tặc lưỡi lắc đầu: "Chậc chậc, chết! Chết thật rồi!:
Trong đại sảnh tối mờ, có một bóng đen to bằng một con bê, đôi mắt xanh sáng ngời. Đó là một con sói khổng lồ đi phía sau ông lão. Con sói đánh hơi thi thể của người chết, lè lưỡi ra, tru lên mấy tiếng.
Đối mặt với những xác chết ngổn ngang ở quán trọ mà mặt lão không hề biến sắc? Ông lão mang theo con sói xông vào cửa, chỉ để chơi trò gõ đầu người chết? Đoan Ngọ hắng giọng, nở nụ cười nói: "Này, đừng chỉ nhìn người chết, ở đây còn có người sống, ông không muốn nhìn sao?"
Ông lão chĩa ngọn đuốc về phía nàng, tức giận nói: "Ta đã nói là đợi chút rồi ta sẽ lên mà? Lỗ Lỗ, mày lên trước đi!"
Vừa dứt lời, con chó tru lên ông ổng, lao về phía Đoan Ngọ.
Đoan Ngọ không kịp né, cầm con dao sắc lên, dùng hết sức bình sinh, sủa lên hai tiếng về phía nó, âm thanh còn vang dội hơn cả chó.
Con chó dừng lại, đánh hơi xung quanh nàng, sau đó vui vẻ "sủa" lên hai tiếng.
Đoan Ngọ giấu con dao nhọn vào tay áo, vỗ nhẹ vào đầu con chó hai lần. Con chó ngoan ngoãn liếm ngón tay nàng, "ô" lên một tiếng, lông chó dựng đứng, nhảy xuống dưới lầu. Đoan Ngọ nhớ ra ngón tay mình dính đầy hạt tiêu, không nhịn được cười ha ha.
Ông lão kia không cam lòng nói: "Tiểu yêu nữ, sao ngươi lại muốn hại Lỗ Lỗ?"
Đoan Ngọ nhổ nước bọt: "Hừ! Ta biết thế quái nào được ai là Lỗ Lỗ? Ta còn chưa hỏi ông, ông đã tới hỏi ta rồi. Nửa đêm nửa hôm ông chạy vào dịch trạm làm gì? Vì sao lại dùng cân gõ vào đầu người chết! Ta là Đoan Ngọ, theo lão tổ Nam Hải Tiên Sơn học đạo đã được bảy tám năm, nay lên núi Côn Lôn để bắt ma, đánh bóng tên tuổi của bản thân!" Nàng nói như thật, đến chính nàng còn tưởng là thật.
Ông lão có vẻ không tin. Lão kéo ghế ra, bắt chéo hai chân nói: "Làm khó ngươi rồi, mười bốn mười lăm tuổi mà đã biết nói dối! Biết ta là ai không? Ta là một đại phu người Mông Cổ, tên thật là A Đài. Trong số các đại phu Mông Cổ ở Tây Vực, ta là số một. Ngươi cho là nửa đêm ta chạy đến đây là để xem một đống người chết sao? Người chết rồi còn cần đại phu chúng ta làm gì? Ngươi có gọi cả sư phụ của ngươi hay lão tổ trên trời cũng không giúp được! Nhưng Lỗ Lỗ sinh đã là một con chó chính nghĩa. Chỉ cần ngửi thấy mùi bệnh nhân sẽ dùng hết sức lực chạy về phía đó. Tối nay, nó nhất quyết muốn chạy vào dịch trạm này, kết quả không tìm được bệnh nhân mà lại gặp được tiểu yêu nữ nhà ngươi! Đám giặc giết hết những người này rồi sao? Vì sao ngươi còn ở lại đây, chờ viện binh à? Ta thấy sức khỏe ngươi vẫn tốt, không cần ta cứu. Ngươi đắc tội với Lỗ Lỗ, ta cũng sẽ không cứu ngươi!"
Đoan Ngọ đảo mắt, nói: "Khá khen cho một đại phu Mông Cổ và một con chó chính nghĩa! Ngay cả bệnh nhân là ai cũng không biết, ta không trông cậy được gì ở các người. Ta nghe nói đại phu Mông Cổ đều là kẻ lừa gạt, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy."
Đại phu Mông Cổ cười ha ha, đôi mắt hí nheo lại đầy bối rối. Lão lấy thứ gì đó từ túi ra, bôi lên miệng con chó. Lỗ Lỗ lập tức ngừng rên rỉ. Sau đó lão lấy ra một ít bột từ túi khác, giơ lên trước chân đèn, căn phòng đột nhiên sáng choang.
"Bệnh nhân không phải ngươi, ngươi vì người khác mà ở lại đúng không?" A Đài quan sát Đoan Ngọ: "Ta hiểu rồi, nha đầu ngươi không hay bị bệnh, nhưng một năm qua cuộc sống vô cùng khó khăn. Vết sẹo trên người vừa mới khỏi đã quên đi nỗi đau. Hình như ngươi đã ăn bông hoa trắng nhỏ kéo dài tuổi thọ trong ao Vương Mẫu nên dù bị hun khói độc cũng không chết, vẫn có thể vui vẻ chạy nhảy?
Ta nói đúng không?"
Đoan Ngọ nhắm mắt: đại phu Mông Cổ này thật kỳ quái.
Nếu muốn ra tay, lẽ ra lão phải ra tay từ lâu rồi. Có lẽ lão thật sự không phải người xấu? Bệnh của Yến Tử Kinh, hay là để lão xem thử xem sao?
Nàng mím môi nói: "Hừ! Công việc của đại phu là chữa bệnh chứ không phải xem bói! Nếu ông cứu được người trong phòng, thì ta phục ông."
A Đài nói: "Phục không tính. Ngươi phải gọi ta là gia gia, còn phải dập đầu lạy ta năm cái! Thừa nhận bản lĩnh cao cường của đại phu Mông Cổ!"
Đoan Ngọ cười méo mó: "Được, được!" Nàng nghĩ trong đầu: Cho dù lúc này ta đồng ý, nhưng sau khi chuyện thành, chẳng lẽ ta không được phép nuốt lời?
A Đài chậm rãi đi lên lầu, theo sau là con chó sói đang vẫy đuôi. Đoan Ngọ cầm cán dao không chịu buông ra.
A Đài đến bên cạnh nàng, quan sát nàng một lúc, hỏi: "Người trong phòng là ai?"
"Chủ nhân của ta."
"Nữ chủ nhân?"
"Là nam nhân."
"Ồ, bằng tuổi ta à?"
Đoan Ngọ đáp: "Hai mươi tuổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!