Chương 8: Dục tốc bất đạt

Dịch bởi Lumos | Ning Blossoming Subteam

Thủ lĩnh mắt xanh lui tới như một cơn gió. Tuy hắn không giết người cướp của, nhưng sau khi mọi người tỉnh lại vẫn cảm thấy sợ hãi. Cũng có người thích buôn dưa lê bán dưa chuột, thảo luận xem hắn là Hổ Phách Quang hay Diệp Trung Tuyết trong truyền thuyết? Còn chưa buôn ra lời lãi gì thì đã bị Yến Tử Kinh thúc giục lên đường.

Thời tiết trên núi khó lường, một ngày có thể có đến hai trận mưa đá. Giờ Tý mưa đá trút xuống, người đi đường không thể làm gì khác hơn là kéo gia súc trốn dưới vách đá. Đoan Ngọ lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập nhưng nghĩ bản thân nàng còn được ngồi trong xe ôm ngọc trai, há mồm kêu khổ cũng không hay.

Lúc ở Nam Hải, nàng suốt ngày mong chờ thời tiết mát mẻ. Giờ đúng là mát mẻ thật rồi, nhưng loại thời tiết này lại trở thành cực hình với nàng.

Yến Tử Kinh vẫn một mình một ngựa dẫn đầu. Không biết có phải hắn bị thủ lĩnh đám cướp làm cho giảm nhuệ khí hay không mà nhất quyết không chịu dừng lại. Trong khi những người khác chỉ mong được nghỉ ngơi, hắn lại nghĩ đến việc đổ vốn tăng lợi nhuận, muốn họ tiếp tục lên đường. Người hầu trước nay đều sợ vị tiểu gia ôn thần này, dù cho có bị đánh gãy răng cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng.

Kể từ khi Đoan Ngọ biết được chân tướng về sóc nhỏ, trong lòng trở nên bình tĩnh hơn. Nàng cũng muốn sớm ngày đến được vương trướng, hoàn thành nhiệm vụ Uất Trì công tử giao phó. Nàng nghĩ: Nếu đến lúc đó, Yến Tử Kinh thật sự mất trí bắt nàng làm thuốc dẫn cho "vương tử bị bệnh" kia, vậy nàng sẽ liều với hắn, cùng lắm thì lưới rách cá chết. Hắn cứu nàng một mạng, nhưng hắn đâu có khế ước bán thân của nàng. Hắn đối xử với nàng – một nô lệ của quan phủ triều Đại Nguyên như vậy không chỉ là "thấy lợi quên nghĩa", mà còn là hành vi vi phạm vương luật…

Trong đầu nàng không ngừng tính toán, làm người ấy à, càng biết điều thì càng dễ vẽ nụ cười.

Đèo Diều Hâu phía trước rộng phía sau hẹp, ở đoạn đường cuối cùng, thương đội chỉ mất một ngày để đi. Đoan Ngọ lấy viên ngọc Bồ Tát nhỏ ra khỏi cổ, thở phào nhẹ nhõm, dùng tay áo lau mặt Phật. Ngọc Côn Sơn… Đây chính là ngọc Côn Sơn… Nàng nhắm mắt ước lượng, thỉnh thoảng lại vuốt ve, cảm thấy loại ngọc này đúng là ấm áp, mềm mại, trong suốt như pha lê, có thể coi là loại ngọc nổi bật nhất thiên hạ.

Giữa vách núi, mấy người đột nhiên thét lên chói tai, kèm theo tiếng ngựa hí, cả đội chợt dừng lại.

Đoan Ngọ đưa đầu ra nhìn xung quanh, thấy Yến Tử Kinh đang đứng khoanh tay. Ngựa của hắn đang nằm trên đường, thở thoi thóp.

Mấy người hầu báo cáo: "Gia, ngựa gãy chân rồi."

Sắc mặt Yến Tử Kinh bị bóng núi che phủ, hóa thành một khối xám xịt. Hắn tiến lên sờ cổ ngựa, dùng ngón tay vỗ nhẹ vào người con vật. Một lúc sau, bỗng nhiên xuất kiếm, đâm xuyên qua cổ ngựa. Mọi người đều cảm thán: "Thật đáng tiếc."

Yến Tử Kinh không để ý vết máu trên góc áo choàng, đứng lên phân phó: "Đẩy nó xuống, tiếp tục đi. Mau!"

Người hầu vội vàng dọn đường. Đoan Ngọ hít vào một hơi, cảm thấy không ổn. Người hầu đều cưỡi lừa, ngoại trừ con ngựa tội nghiệp đã chết, chỉ còn dư lại cỗ xe ngựa nàng đang ngồi. Nàng lập tức cố định đầu, giả vờ ôm hộp ngọc trai ngủ.

Sau đó, nàng mở mí mắt liếc nhìn bên trong xe, càng cảm thấy trong này mới ấm áp, đáng yêu làm sao.

Trong lúc nàng đang hoài niệm, một người hầu đến gần, nói lớn: "Này, Đoan Ngọ, gia muốn ngồi chiếc xe này."

"Được, được thôi, đợi ta thu dọn rồi lập tức nhường cho gia…" Đoan Ngọ tiếp tục nằm trên ghế, bắt đầu nói linh tinh: "Các ngươi không biết đâu, cái tên thổ phỉ con kia ăn uống, đái ỉa đều ở chỗ này, nó còn nôn mửa, chảy máu, bên trong bẩn lắm… Ta ngồi còn được, chứ quý nhân như gia… Lập tức được, sắp xong rồi đây…"

Cuối cùng nàng cũng vén rèm lên, đối mặt với Yến Tử Kinh. Yến Tử Kinh không biết là đang run rẩy hay đang dậm chân.

Hắn cũng lười nhìn nàng, lập tức vào xe. Lúc Đoan Ngọ xuống đất, nghe thấy tiếng thở gấp của hắn bên trong.

Người này bị gì thế? Nàng cũng lười nghĩ đến hắn.

Nàng tự ôm lấy mình, nghiến răng nghiến lợi. Lúc chạng vạng, trên núi Côn Lôn lạnh thấu xương. Nàng đi được một đoạn, hai gò má đông cứng vì sương giá.

Nàng nghĩ: Mấy con trai ở Nam Hải đúng là không nên nuôi ở núi Côn Lôn. Sau khi làm công ở chỗ Uất Trì mấy năm, dành dụm được một ít tiền, nàng sẽ nghĩ cách đón mẹ về, hai mẹ con nàng có thể đến Tuyền Châu mở một xưởng trang sức nhỏ. Chỉ nghĩ thôi đã thấy vui thích, haiz…

Nàng rút vải bố ra, thổi đi hơi nước trên chóp mũi lạnh buốt.

Yến Tử Kinh gõ vào buồng xe. Phu xe vội hỏi: "Gia?"

Yến Tử Kinh thấp giọng nói: "Mang áo lông chồn của ta đến đây."

Phu xe đáp lại rồi nói với Đoan Ngọ: "Đi lên phía trước lấy áo lông chồn đi."

Đoan Ngọ từng nghe qua hai chữ "lông chồn" nhưng chưa thấy tận mắt bao giờ. Nàng xì mũi, đi tìm người hầu chịu trách nhiệm về hành lý.

Người hầu lục lọi mất một lúc, tự nhủ: "Kỳ lạ thật, năm ngoái đi quan ngoại Sơn Hải rét đậm vậy mà không thấy gia hỏi cái này… Mà ở đây lại hỏi đến…"

Cái mũi nhỏ của Đoan Ngọ bị nàng quệt nhiều lần giờ đã đỏ như củ tỏi. Người kia nhìn nàng, nói: "Haiz, chắc là lạnh lắm hả?"

Hắn đưa cái bọc cho Đoan Ngọ, nói: "Ngươi tự đưa cho gia đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!