Chương 5: Ánh Trăng Trên Sông Ngọc

Dịch bởi Lumos | Ning Blossoming Subteam

Trong Phật đường tĩnh lặng, Đoan Ngọ và Uất Trì công tử ngồi bên chậu than.

Nàng nhìn những cành hoa trong bình, cảm thấy như mình đang ở trong cõi mộng.

Bồ Tát vì chúng sinh mà đổ lệ, nước mắt của người hóa thành mưa rơi xuống thế gian, nghe lộp độp rõ từng tiếng, dần dần biến thành lời nói của Uất Trì Vô Ý.

"…Là như vậy, ta đã gặp Bát nương tử và thống lĩnh, đồng thời có được hai đấu ngọc trai khiến ta có được ngày hôm nay.

Lúc đó, ta mười ba tuổi, đã biết nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng.

Đối với ta mà nói, Bát nương tử là một nữ nhân xinh đẹp.

Bà ấy có con mắt tinh đời, nhìn một cái sẽ biết luôn giá trị của một viên ngọc trai, cũng sẽ không xúc động khi giám định ngọc.

Vào đêm trước khi rời đi, ta đã đến tìm Bát nương tử.

Ta nói: "Chiến loạn nhiều năm liên tục, ngọc Côn Sơn không còn sức ảnh hưởng như xưa.

Dưới gót chân sắt của quân Mông Cổ, ta không thể khôi phục lại vương triều nhà Uất Trì.

Tuy nhiên, ta muốn dựa vào sức mạnh của mình để thành lập vương quốc Bạch Ngọc ở Hòa Điền giống như phường Mò Ngọc ở Hợp Phổ.

Vì vậy, ta cần loại ngọc tốt nhất và nhân tài giỏi nhất.

Khi ta có được năng lực này, liệu ta có thể đến tìm bà không?"

Ta vẫn nhớ nụ cười của bà ấy, một nụ cười cay đắng khiến người ta cảm thấy đau đớn.

Bà ấy nói: "Trái tim ta đã chết một nửa, đến lúc đó, trái tim ta đã biến thành máu của ngọc trai rồi.

Tiểu tử, nếu ngươi thật sự quyết tâm như vậy, có thể hứa với ta một chuyện không?" Ta đáp: "Vậy phải xem là hứa cái gì đã?" Bát nương tử không thắp đèn, dẫn ta đến một dãy lán xiêu vẹo trên bãi biển.

Ở đó có một cái lán bên trong trải chiếu rơm và một ngọn đèn dầu đang sáng.

Có rất nhiều trẻ con đang ngủ ở đó…! Đột nhiên, Bát nương tử nắm lấy tay ta, thở dốc đầy thống khổ, nói: "Nơi này có một bí mật.

Tiểu tử, nếu ngươi nói chuyện này ra ngoài, ta thề sẽ không để ngươi rời khỏi Liêm Châu." Ta bị bà ấy nhéo phát đau, bèn nói: "Ta lấy danh dự của gia tộc Uất Trì ra thề, ta sẽ giữ bí mật."

Uất Trì liếc nhìn Đoan Ngọ, đôi mắt đen của nàng đầy vẻ bối rối.

"Bà ấy mới nói với ta: "Ta sinh ra đã xấu xí, nhưng cũng gặp được một người đối xử thật lòng với ta.

Ở phường Mò Ngọc, hắn là nam nhất đẹp nhất, cũng là nô lệ duy nhất không quên cuộc sống tự do trước khi bị bắt.

Để trừng phạt hắn, người Mông Cổ đã hủy đi khuôn mặt của hắn, bắt hắn làm việc cả ngày lẫn đêm.

Sau khi ta trưởng thành, những nô lệ khác đều chê ta, đêm đến đều tránh né ta.

Nhưng người này, hắn tôn trọng ta, yêu mến ta.

Ta cũng tôn trọng hắn, yêu mến hắn.

Mặc dù hắn bị hành hạ thành gù, khuôn mặt còn rất đáng sợ, nhưng ta cảm thấy hắn vẫn trẻ và vẫn rất anh tuấn.

Ở chỗ này của chúng ta, tình yêu giống như bông hoa dại, chỉ có thể để nó trở thành bí mật để người khác không chú ý đến.

Hắn thích kể về thời niên thiếu, hắn là một chiến binh, từng chạy như bay trong rừng núi, hắn cũng thích nói về việc nghe thấy bản tình ca của thần biển vào ban đêm…! Sau đó…! Chúng ta không có sau đó, hắn đột ngột qua đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!