Chương 2: Tâm Địa Sắt Đá

Đêm đã khuya.

Đoan Ngọ đang say giấc thì bị tiếng thả neo đánh thức.

Trong khoang thuyền nóng nực, chật chội, có rất nhiều nô lệ nam nữ, tất cả dùng chung một cái bồn cầu, vì vậy trong phòng có mùi ẩm mốc và hôi thối.

Để phòng ngừa có người tự sát hoặc chạy trốn, chỉ có vài cửa sổ thông gió, mà số lần những cửa này được mở ra chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hầu như nô lệ chỉ được ăn thức ăn dành cho lợn, giống như tù nhân, không được phép nhìn thấy ánh nắng mặt trời, chứ đừng nói gì đến ánh trăng.

Đoan Ngọ ngồi dậy, cử động tay chân đau nhức vì ngủ trong tư thế o ép.

Hai mươi ngày đã trôi qua kể từ khi nàng bị đưa lên con thuyền chở nô lệ này, cộng cả số ngày thuyền neo đậu ở năm nơi.

Mỗi lần đến một bến cảng có nghĩa là một vài người trong khoang thuyền sẽ phải rời đi, ngoài ra lại thêm một vài người mới vào.

Bà lão có đôi mắt đã đục ngầu là một nữ đầu bếp, sớm đã bị người ta mua.

Đoan Ngọ không nói chuyện với những nô lệ khác, mà họ cũng chẳng có tâm sức mà tiếp chuyện với nàng.

Lúc nào nàng cũng cúi đầu, giả bộ buồn bã, chán chường vì số phận xui xẻo.

Không có ai chú ý đến nàng, điều này vừa hay giúp nàng có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, tĩnh tâm nghĩ biện pháp đối phó.

Đoan Ngọ dỏng tay nghe động tĩnh.

Thầm nghĩ: Sau khi thuyền cập bờ, người ta sẽ mở cửa sổ chứ? Nàng lặng lẽ bò qua đám người, nằm xuống dưới cửa sổ chờ đợi.

Quả nhiên có người lập tức tháo tấm chắn cửa sổ xuống.

Đoan Ngọ hít một hơi thật sâu, mở to hai mắt.

Mặc dù thế giới của nàng còn không to bằng của một con chuột, nhưng nàng cũng hiểu ra một số quy luật của người trên thuyền này.

Qua khe cửa sổ, nàng nhìn những chiếc thuyền đánh cá trên bờ, ánh đèn đỏ tỏa ra từ các quán rượu.

Trên bến tàu có gã say rượu hét lên: "Gia gia, nếu đã tới cảng Thứ Đồng rồi thì…"

À, thì ra đây là Thứ Đồng? Đoan Ngọ hưng phấn cười toe toét, nàng nắm lấy bệ cửa sổ, lẩm bẩm: "Tới! Ta tới đây!"

Thứ Đồng còn có một tên gọi khác là Tuyền Châu, ở thời đại này nổi tiếng với con đường tơ lụa trên biển, cùng với cảng Alexander của Ai Cập, được xếp vào hạng tốt nhất thế giới.

Lúc Đoan Ngọ còn ở Liêm Châu, đã từng nghe Bát nương tử miêu tả về phủ thành này nhiều lần: Là nơi tụ tập của nhiều khách du lịch đến từ khắp nơi trên thế giới, nhà cửa sạch sẽ, người dân an nhàn, có nhiều cửa hàng châu báu, các thương nhân ở đây sẵn sàng bỏ tiền thuê phụ nữ đến giám định châu ngọc…! Có thể nói là nơi ở trong mơ của Đoan Ngọ.

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh làm gián đoạn suy nghĩ của Đoan Ngọ.

Mẫu thân của nó là một thiếu phụ xinh đẹp, đang cố cho con bú nhưng đứa bé lại cố nhổ ra.

Thiếu phụ kia da mặt mỏng, vì phải cởi trước mặt mọi người nên mặt đỏ cả lên.

Đoan Ngọ phát ra âm thanh "Ăn chút đi", gọi thiếu phụ kia lại nói: "Đến đây, ta nhường chỗ cho tỷ."

Thiếu phụ luôn miệng nói cảm ơn, mở lòng với Đoan Ngọ.

Đứa bé như sống lại, bắt đầu há miệng bú sữa.

Đôi mắt của Đoan Ngọ giống như những hạt nho đen, nàng tò mò chạm vào mũi em bé.

"Em bé còn nhỏ quá." Nàng lập tức thu tay lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!