Chương 46: (Vô Đề)

Hà Thanh một tay cởi nút thắt ao sơ mi Kha Sư Thành, đồng thời sờ mó lung tung ngực của Kha Sư Thành. Kha Sư Thành thật cẩn thận đem cánh tay bị thương của Hà Thanh dời đi, tận lực không đi áp đến nó. Lúc này mới yên tâm bế lên Hà Thanh, làm hắn ngồi dậy. Hai người đều tuổi trẻ huyết khí thịnh, ở bên nhau, luôn là hàng đêm hoan hảo.

Lúc này, ở trên núi trông coi cây trà Lâm Kim khai, đang ngồi uống rượu, bên cạnh hắn đứng một con sơn chương, cúi đầu li3m sứ bàn thượng rượu. Một người một thú, ngắm trăng uống rượu, tương đương thích ý.

Hà Thanh trong nhà, tay Hà Thanh bị Kha Sư Thành gắt gao chế trụ, thanh âm kiềm chế của Hà Thanh, mở miệng muốn cắn bả vai Kha Sư Thành, rồi lại luyến tiếc, dựa gần cổ Kha Sư Thành nặng nề th0 dốc.

" Sư thành, ngươi trên cửa đã thiết chú rồi sao?"

" Không cần quan t4m đến nó! " Kha Sư Thành thanh âm khàn khàn, gợi cảm.

Trên cơ bản, ngay lúc này dám đến quấy rầy hứng thú của Kha Sư Thành, đều thuộc về gan to, phòng ngủ và bốn phía, không có bất luận cái gì quỷ quái yêu tinh tới gần.

Càng về sau, Hà Thanh càng bị sung sướng như thủy triều va đập đến chết lặng, hai tay chống xuống giường, có đôi khi vì quá mệt mỏi mà khuỷu tay chùng xuống, hai chân dang rộng, cậu dùng nơi yếu ớt nhất tiếp nhận đâm chọc dũng mãnh của Kha Sư Thành.

Thân thể rất thành thật, tính khí mềm nhũn chậm rãi vùng lên, Kha Sư Thành giữ chặt hai chân vô lực của cậu, ép lên trước ngực, từ bên trên cố gắng đập mạnh xuống thân thể cậu.

"Hư hư... Nhẹ, nhẹ một chút... ưm..."

Kha Sư Thành tăng nhanh tốc độ đâm rút, thấp giọng gọi cậu: "Hà Thanh."

Hà Thanh bị động tác chợt tăng tốc của Kha Sư Thành khiến cho tính khí cương lên, cố gắng túm chặt drap giường dưới thân, âm thanh r3n rỉ vừa hổn hển vừa phập phồng đầy yêu kiều.

Tất cả âm thanh ấy lọt vào tai Sư Thành khiến gân xanh nổi đầy mu bàn tay, thân thể trầm xuống, vội vàng c4m vào không biết bao nhiêu lần, đĩnh mạnh một cái, một luồng nhiệt nóng bỏng bắn sâu vào bên trong. Trong cơ thể Hà Thanh đã bị ma sát đến mềm nhũn, bị chất lỏng phun chảy tung tóe. Trong tiếng kêu la mềm mại đầy d4m đãng, cơ thể cong lên một đường vòng cung xinh đẹp, cả người căng lên, b4n ra.

Hừng đông, Hà Thanh mới tỉnh lại, người còn tương đối mơ hồ, cậu đứng dậy muốn xuống giường, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Đỡ lấy giường đứng lên, Hà Thanh sắc mặt nóng lên. Hà Thanh đi vào dép lê, đi ra phòng ngủ, đi vào đại sảnh.

Nhìn đến Kha Sư Thành đã chuẩn bị tốt một bàn bữa sáng, trên bàn Tiểu Hôi cùng Tiểu Hoàng đều đang dùng cơm. Kha Sư Thành xem cậu ra tới, cảm thấy đi đường phương thức của cậu không đúng, trực tiếp đem Hà Thanh bế lên, đặt ở trước bàn. Hà Thanh khó có khi ngượng ngùng nói: Ta chính mình có thể đi a

Từ khi Lâm Kim khai trở về, Kha Sư Thành trừ bỏ mỗi ngày buổi sáng tiến đến Tiên Trà Quan, cái khác thời gian, cơ bản đều bồi Hà Thanh. Lâm Kim khai thực mau đã biết vị đồ đệ của hắn cùng Hà Thanh quan hệ thật không bình thường. Đến nỗi hắn là làm sao mà biết được, kia đến từ ngày hắn trở về hôm sau đã nói lên.

Ngày đó buổi sáng, Kha Sư Thành cùng Hà Thanh cùng nhau đến đạo quan. Lâm Kim khai đứng ở đạo quan cửa, trên cao nhìn xuống nhìn ra xa bọn họ. Hắn nhìn đến Kha Sư Thành cùng Hà Thanh hai người nắm tay, thân mật nói chuyện với nhau cái gì. Lâm Kim khai thổi râu trừng mắt, nói câu:

Liền biết không đơn giản như vậy! 

Kha Sư Thành là đồ đệ của hắn, đồ đệ này với ai đều không thân mật, khi còn nhỏ còn tương đối đáng yêu, sau khi lớn lên, là thật đến lời nói thiếu đến một ngày đều nghe không được hắn nói tam câu nói.

Lâm Kim khai không cảm thấy đây là chuyện bao lớn, tuy rằng Hà lão bên kia không hảo công đạo, bất quá người đều đã chết, hắn cũng quản không được chuyện trên nhân gian.

Hà Thanh không biết Lâm Sư Công đang ở trên nhìn cậu, Kha Sư Thành nhưng thật ra lại cảm thấy, bất quá hắn cũng không buông ra tay Hà Thanh. Hai người bước lên núi, đang tới gần Tiên Trà Quan, Hà Thanh đem tay rút ra, không cho Kha Sư Thành nắm. Hai người một trước một sau, tiến vào Tiên Trà Quan.

Kha Sư Thành mang theo bữa sáng của sư phụ, nói là Hà Thanh làm. Lâm Kim khai vừa ăn bữa sáng, biên xem Hà Thanh lấy nộn diệp uy A Khương, hơn nữa Hà Thanh bên chân, còn nằm một con Phong Sư gia. Kha Sư Thành phát hiện sư phụ ánh mắt vẫn luôn dừng ở Hà Thanh trên người, sư phụ đạo hạnh so với hắn cao, đại khái là nhìn ra cái gì tới.

Thẳng đến buổi trưa, Kha Sư Thành đem Hà Thanh đưa đi trường học, lại lần nữa trở lại Tiên Trà Quan, Lâm Kim khai ngồi ở trước bàn đá uống trà. Lần này Kha Sư Thành là người uống trà, Lâm Kim khai là người pha trà.

Thầy trò uống xong hai chén trà, Lâm Kim khai nói:

"Vi sư biết các ngươi là chuyện như thế nào." 

Kha Sư Thành nhấp ngụm trà, muộn thanh không nói:  "Tiểu tử thúi, xem ngươi về sau đi Thành Hoàng đưa tin, như thế nào gặp Hà Bộ phủ. "

Kha Sư Thành vẫn là không nói lời nào, hơn nữa loát Tiểu Hôi lông tơ.

" Còn giả điếc à, liền không có gì muốn nói sao? "  Lâm Kim khai khi giáo huấn Kha Sư Thành, còn không quên cấp bên người một vị ăn mặc áo váy nữ tử tục trà, nữ hài thoạt nhìn chỉ có mười bảy tám tuổi, lớn lên linh động đáng yêu.

" Ta đã gặp qua rồi! "  Kha Sư Thành chậm rì rì ba chữ.

" Ngươi...!!"

Lâm Kim khai tức giận đến muốn phun trà, bất quá nghĩ cũng là, lần trước hắn không phải mới sai phái vị này đồ đệ, đại hắn đến Thành Hoàng bên kia làm việc sao, khẳng định là khi đó gặp được Hà Bộ Phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!