Mấy ngày này dưới tác dụng của Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật, Dư Tắc Thành liên tiếp nhặt được hai khối khoáng thạch kỳ dị trong sơn mạch, còn nhìn thấy ba gốc dược thảo kỳ lạ.
Khi Dư Tắc Thành dùng Vọng Khí Thuật quan sát dược thảo và khoáng thạch này đều thấy chúng phát ra quang hoa ngũ sắc, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường.
Dư Tắc Thành không dám khinh suất chạy ngay tới ngắt lấy linh dược. Theo như trong sách ghi lại, xung quanh linh dược ắt có yêu thú bảo vệ, quả thật là như vậy.
Cả ba gốc dược thảo đều có mãnh thú bảo vệ, một gốc dược thảo giống như cỏ linh chi có một con bạch hổ, một gốc dược thảo giống như cây nhỏ là một con cự xà trắng, gốc dược thảo cuối cùng có một con Tam Đầu Ban Hoa Báo (báo gấm ba đầu).
Cự xà và báo gấm nhìn thấy Dư Tắc Thành, không thèm để ý gì đến hắn, tựa như nhìn một con kiến mà thôi. Dư Tắc Thành nhìn thấy yêu khí của chúng, quả thực chính là phóng lên cao tận trời, lập tức trốn mất rất xa.
Chĩ có yêu khí của con bạch hổ kia cũng không hùng mạnh, mỗi lần nó nhìn thấy Dư Tắc Thành, luôn nhìn về phía Dư Tắc Thành gầm nhẹ thị uy
Dư Tắc Thành cùng bạch hổ giằng co, hắn chậm rãi nghịch chuyển Huyết Tàng Thuật. Đây cũng là một trong những pháp môn vận chuyển của Huyết Tàng Thuật, nghịch ẩn thành lộ có thể phô trương thanh thế.
Lập tức toàn thân huyết khí Dư Tắc Thành quay cuồng, giống như Huvết Ma yêu thần, đằng đằng sát khí, cương khí bay múa.
Con bạch hổ kia mỗi lần cũng theo Dư Tắc Thành phát ra yêu khí, giằng co cùng Dư Tắc Thành, hai bên đe dọa lẫn nhau, cuối cùng chân nguvên Dư Tắc Thành hao hết sau đó phải rời khỏi nơi đó.
Thập Vạn Đại Sơn có Thông Thiên lĩnh, dãy núi uốn lượn gập ghềnh, mọc đầy một loại thanh tùng, cao khoảng chừng hàng chục trượng, đột ngột từ dưới đất mọc lên, thẳng tắp trời cao.
Dư Tắc Thành đặc biệt thích chạy nhảy giữa đám thanh tùng này, theo thân cây nhắm phía trước mà chạy, sau đó xuyên qua xuyên lại không ngớt trong rừng tùng.
Có khi Dư Tắc Thành lại đứng trên ngọn tùng cao nhất, nhìn đồi núi chập chùng xa xa trước mắt. Thập Vạn Đại Sơn, Thương Lan hà xa xa lọt vào trong mắt, gió nhẹ thổi qua, cành tùng nhẹ lay động, đứng trên ngọn cây nghe gió thổi rào rào, cười xem nhân gian, lúc này mới biết cái thú tu tiên thật sự là một loại hưởng thụ của đời người.
Hôm đó Dư Tắc Thành lại chạy đến chỗ bạch hổ muốn cùng nó giằng co chơi một chuỵến. Hai bén giằng co với nhau như vậy đã hơn tháng qua dần dần đã trở thành thói quen.
Không ngờ lần này tới nơi, Dư Tắc Thành phát hiện ra bạch hổ đã bị thương, trên da hổ trắng như tuyết toàn là vết máu tươi. Lần này bạch hổ nhìn thấy Dư Tắc Thành cũng không phóng xuất ra khí thế như trước, hơn nữa đầu cúi thấp, thân ngồi xổm, cất những tiếng gầm gừ khe khẽ.
Dư Tắc Thành nhìn bạch hổ, lúc này đúng là thời điểm nó suy yếu nhất, không khỏi cầm lấy hỏa phù. Nhưng thấy thái độ bạch hổ âm trầm, không khỏi cảm thấy trong lòng mềm nhũn, không phóng xuất khí thì chậm rãi lui ra phía sau, tránh đi bạch hổ.
Dư Tắc Thành không có ý định hành động thật ra vô tình tránh thoát một kiếp, động vật bị thương là hung tàn nhất. Bạch hổ nhìn thấy Dư Tắc Thành né tránh, nó chậm rãi xoay người, bỏ qua linh chi trên mặt đất, đi ra xa.
Sau khi đi ra chừng ngàn thước, một tiếng hổ gầm vang lên rốt cục nó đã trở về với núi rừng.
Dư Tắc Thành nhìn thấy bạch hổ rời khỏi, lúc này mới đi đến chỗ linh chi. Hắn nhìn linh chi trên mặt đất cảm thấy mình cũng không có đủ kiên nhẫn như bạch hổ, đau khổ chờ đợi nó trưởng thành, lập rức bắt đầu ngắt lấy gốc linh chi kia, sau đó vội vàng trở về huyện thành Sơn Trúc.
Tuy rằng Dư Tắc Thành không nhìn ra linh chi này thuộc chủng loại dược thảo gì, nhưng chắc chắn là một loại dược thảo quý hiếm. Cuối cùng không có cách nào khác Dư Tắc Thành đành mang theo gốc linh chi này đi tới Yên Chi lâu tìm Nhã Hương, hy vọng nàng có thể giải thích nghi hoặc giùm mình.
Dư Tắc Thành đi vào Yên Chi lâu. khách nhân tới cửa tự nhiên Nhã Hương phải đi ra ngoài tiếp khách, tuy rằng bề ngoài nàng nói cười thân thiết, nhưng trong mắt cũng tỏ ra vẻ chán ghét.
Hai người ngồi xuống, giả vờ nói đùa vài câu.
Nhã Hương liền mở ra kết giới, ngăn cách những người khác, nói với vẻ không kiên nhẫn:
- Tìm ta có chuyện gì vậy, người ta đang ngủ giấc ngủ không đủ chính là đại địch của nhan sắc, nếu không có việc gì ta phải trừng phạt ngươi!
Dư Tắc Thành vội vàng lấy linh dược dâng lên, bàn tay trắng nõn của Nhã Hương run lên, gốc linh dược liền bay vào trong tay nàng.
Hai tay nàng chớp động liên tục, thi triển mấy pháp quyết trên gốc linh dược, sau đó lấy ra trong túi càn khôn một hộp ngọc cho vào trong đó thu vào trong túi càn khôn, tựa như linh chi này chính là vật sở hữu của nàng vậy, không thèm để ý tới sắc mặt của Dư Tắc Thành.
Sau khi hết thảy xong xuôi, Nhã Hương tiếp tục nói:
Đáng tiếc, đây là một gốc Bích Vân Linh Chi đã một trăm hai mươi năm tuổi, nếu để thêm ba mươi năm nữa dược hiệu sẽ mạnh hơn gấp đôi.
Lại thêm khi ngươi ngắt lấy lại dùng tay ngắt, không để vào hộp ngọc kịp thời; thời gian quá dài dược hiệu tan hơn phân nửa, chỉ có thể tính cho ngươi mười viên linh thạch hạ phẩm.
Dư Tắc Thành vừa nghe mừng rỡ vô cùng, không ngờ linh chi này có thể tính được mười viên linh thạch, đó chính là ngàn lượng hoàng kim, cũng đủ cho mình tu luvện một tháng, không khỏi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Dư Tắc Thành vội vàng mang ra hai khối khoáng thạch kia, Nhã Hương nhất nhất tiếp nhận, nhìn vài lần rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!