Dư Tắc Thành gật đầu, nói:
- Phó Cường, ngươi ớ chỗ này theo dõi hành tung của hắn. Phó Thần, ngươi đi gọi Phó thúc, Sư gia võ công không giỏi, cũng đừng gọi, đáng tiếc Câu Liên Tam Ưng ở huyện thành Sơn Trúc đón năm mới. không tới kịp rồi.
Phó Thần hỏi:
- Vậy Lâm Diệp Hồng thì sao?
Y đang ở phòng khách bên trong Tổng đường.
Du Tắc Thành lắc đầu. nói:
- Thêm một người sẽ thêm một phần khả năng tiết lộ chuyện này ra ngoài. Lâm Diệp Hồng tính tình chính trực, y là người Thôi Đường chủ giới thiệu tới. việc này không nên để y biết thì hơn.
Ngụ ý của Dư Tắc Thành lập tức lộ rõ không thể nghi ngờ, huynh đệ Phó Cường thấy Dư Tắc Thành coi mình như huynh đệ tri kỷ, lập tức vô cùng cao hứng, ba người lập tức bắt đầu hành động.
Nửa canh giờ sau.
Đàm Nhị Lang rời khỏi Ngọc Tiêu lâu ở một tòa trà lâu xa xa, có hai tên thủ hạ đang chờ đợi hắn, ba người sắp sửa cùng nhau cỡi ngựa rời khỏi thành Lâm Hải.
Thành Lâm Hải và huyện thành Sơn Trúc cách nhau ba mươi dặm đường, tới gần phía huyện thành Sơn Trúc có mười mấy dặm là đường núi. Hai bên Tiên Tần cổ đạo toàn là khu rừng rậm rạp. gần đây gặp dịp lễ mừng năm mới, thương đội khách thương đều ở nhà nghỉ ngơi đón năm mới.
Từ buổi chiều trở đi. tiết trời trở nên giá rét lạnh lẽo. trên đường lớn không có bao nhiêu người đi đường.
Đàm Nhị Lang mang theo hai tên thủ hạ giục ngựa ra roi, chạy về phía huyện thành Sơn Trúc. Lần này chỉ thu thập được mười ba viên linh thạch, sau khi trở về không biết ăn nói ra sao với Đại ca... Lão tổ tông đã thúc giục từ lâu, nhưng linh thạch quá khó tìm, không biết khi nào mới có thể thu thập đầy đủ, đến lúc đó mới có thực lực khiêu chiến Mãnh Hổ bang, thành tựu đại nghiệp Hắc bang.
Đi thêm mười dặm nữa chính là huyện thành Sơn Trúc. Đàm Nhị Lang thở phào một cái, không biết Tiểu Đào Hoa ở nhà đã hâm thức ăn, hâm rượu sẵn sàng chưa... Thạch Thiên Vân không biết còn có thể sống được bao lâu. nghĩ đến thất di Tiểu Hồng của y. Đàm Nhị Lang không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Nữ nhân này rất phong lưu, tương lai nhất định phải chiếm lấy mới được... Sau đó y ra sức giục ngựa, tăng tốc độ nhanh hơn.
Phía trước chính là triền núi cuối cùng, nơi đó rừng cây rậm rạp. nhưng chỉ cần vượt qua triền núi này, huyện thành Sơn Trúc cách đó tám dặm đã hiện rõ ràng trong tầm mắt.
Ngựa xông lên triền núi bất chợt Đàm Nhị Lang phát hiện ra đối diện có một người đang đứng, chính là Dư Tắc Thành.
Đàm Nhị Lang cả kinh, đang muốn nói gì, Dư Tắc Thành đã khoát tay. lặp tức ba ngọn lửa phun ra đánh trúng ba người bọn chúng. Đồng thời từ chỗ tối trong rừng cây lao ra ba người nhắm bọn chúng đánh tới.
Thủ hạ của Đàm Nhị Lang lập tức có một người toàn thân lẫn ngựa hóa thành ngọn lửa, nhưng trên người Đàm Nhị Lang và tên thủ hạ còn lại xuất hiện một lá thuẫn mỏng, ngăn chặn ngọn lửa tập kích.
Lập tức cả hai phe đều giật mình kinh hãi.
Dư Tắc Thành tuyệt đối thật không ngờ hai người bọn chúng đều có phòng ngự hộ phù. sau đó là giận dữ. xem ra Ma Lễ Thanh quả nhiên là do Đàm Nhị Lang phái tới.
Hỏa phù của Dư Tắc Thành chợt lóe. lại phun ra hai ngọn lửa tấn công. Lá thuẫn phòng ngự trên người tên thủ hạ Đàm Nhị Lang lập tức bị ngọn lửa tắn công đánh nát. phù một tiếng, trên người y bùng lên lửa ngọn.
Nhưng thế lửa không lớn. y từ trên ngựa rơi xuống, lăn lộn trên mặt đắt muốn dập tắt ngọn lửa. nhưng huynh đệ Phó Cường. Phó Thần đã xông tới. nhắm y phát động công kích.
Lá thuẫn phòng ngự trên người Đảm Nhị Lang vồ cùng cứng còi. không chút hư hao. nhưng ngựa của y đã bắt đầu bị cháy. Đàm Nhị Lang nhảy dựng lên. rời khòi lưng ngựa. Dư Tắc Thành lại dùng ngọn lừa tấn công, đánh trúng lá thuẫn phòng ngự. nhưng vẫn không có hiệu quả.
Trong quá trình này. Đàm Nhị Lang lắy ra trong ngực một quả pháo bắn tín hiệu, định phát ra tín hiệu, kêu gọi viện quản.
Y vừa mới lấy quả pháo ra Phó Cường vọt tới bên người y chộp ra một trảo, bóp vỡ quả pháo trên không trung, quả pháo căn bản không kịp bay lên không đã bị chặn lại.
Bất chợt thân thể Đàm Nhị Lang bay lên lơ lửng, hai chân đá ra liên tục, chính là công phu Đàm thối Liên Hoàn Xuyên Tâm Thối.
Lập tức nháy mắt Phó Cường bị đá trúng sáu cước, bị Liên Hoàn Xuyên Tâm Thối đá bay ra ngoài xa một trượng, nằm giãy dụa trên mặt đất. không còn chút sức lực.
Bên kia vang lên một tiếng hét thảm, tên hộ vệ của Đàm Nhị Lang bị Phó Cường kết thúc, hai người xông về phía Đàm Nhị Lang. Đàm Nhị Lang hai chân vừa rơi xuống đất. sau đó lại nhảy lên một lẩn nữa, đá ra liên tiếp giữa không trung, hai chân nhanh như gió.
Đây là Vô Ảnh cước. Phó Cường bị đá trúng một cước bay ra ngoài. Phó Thần trúng liền mấy cước, nhưng tính tình y ương ngạnh, nắm lấy cơ hội cố gắng chịu đựng song cước của Đàm Nhị Lang, thiết tráo chộp ra như vũ bão. hung hăng cào xé thân thể Đàm Nhị Lang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!