Chương 17: Chiêu binh mãi mã

Đô Du Tử nhìn nhìn Dư Tắc Thành, lại nhìn sang Lâm Diệp Hồng, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Được, đệ tử Đô Du Tử bái kiến Long đầu Đại ca.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Được, chúng ta lại có thêm một viên hổ tướng.

Mạc Đồ bên cạnh vỗ bàn đánh rầm, đứng đậy giơ ngón cái lên với Dư Tắc Thành:

- Ngươi độc. coi như ngươi độc. chúng ta đi.

Dứt lời đứng dậy dẫn theo đám thủ hạ rời khỏi nơi này. Ngay cả cao thủ Đô Du Tử mời tới trợ giúp cũng bị Dư Tắc Thành thu nhận. Mạc Đồ phát hiện ra mình hoàn toàn không phải là đổi thủ của Dư Tắc Thành.

Nếu còn tiếp tục như vậy, toàn bộ thủ hạ của mình sẽ bị đào thái không còn. còn lại một mình mình cũng không có ý nghĩa gì. Không bằng ra vẻ trượng phu một chút, tự mình rời khỏi là hơn.

Theo y rời đi còn có một ít tay chân trung thành, chừng mười mấy tên rời khỏi. Chỉ còn Mã Thiên Vũ cầm đầu tám tên đệ tử trẻ tuổi ở lại.

Dư Tắc Thành quay lại nhìn Mã Thiên Vũ.

Mã Thiên Vũ bèn nói:

- Long đầu Đại ca. những người này vốn cùng thuộc hạ sống lăn lộn trên ba dãy phố này, chúng ta đều là địa đầu xà.

Không có chúng ta, bọn chúng không thể nào biết được từng ngõ ngách của ba dãy phố này. cho nên chúng gom chúng ta vào làm đệ tử, không đuôi đi. chúng ta không cùng một bọn với Mạc Đồ.

Thì ra là như vậy. chẳng trách bọn Mã Thiên Vũ mặc y phục rách nát. mà bọn Mạc Đồ y phục chỉnh tề. vốn nơi đây là địa bàn cũ của Dã Lang bang, tuy rằng sau này Mãnh Hổ bang đoạt lại. nhưng không ai quen thuộc địa bàn, cho nên Mạc Đồ mới thu nhận đám lưu manh địa đầu xà này làm đệ tử.

Dư Tắc Thành gật đầu nói:

- Các ngươi lưu lại cùng được, nhưng đệ tử Mãnh Hổ bang phái có thể ra trận liều mạng, vì bang giết địch, các ngươi có làm được hay không? Nhớ kỹ phái thành tâm quy phục, nếu như lâm trận lùi bước, ắt phái chịu hình phạt ba đao sáu lỗ!

Mọi người vừa nghe thày đều ngơ ngác, vốn bọn họ làm lưu manh, khó mà kiếm được miếng cơm ổn định, kết quả được Mạc Đồ nhận vào Mãnh Hổ bang, một tháng có được ba lượng bạc tiêu xài. không cần lo tới chuyện áo cơm. ai mà không muốn.

Không ngờ giữa chừng Dư Tắc Thành xuất hiện, mọi người sắp bị đuổi ra khỏi Mãnh Hổ bang, vào thời điểm tuyệt vọng, cơ hội lại xuất hiện. Lúc này không ai quan tâm tới cái gì là ba đao sáu lỗ, lập tức đồng thanh đáp:

- Bằng lòng, chúng ta bằng lòng...

Cứ như vậy Dư Tắc Thành lại thu thèm tám đệ tử tên lưu manh, thêm vào Đô Du Tử, thủ hạ đã đạt tới mười ba người.

Mới vừa rồi khi Mạc Đồ rời khỏi, không ngờ không ai quan tâm tới tên sử trường thương bị thương kia. bò lại một mình V trên mật đất. không ai dẫn y đi.

Người này cũng hết sức kiên cường, không rên một tiếng, nhưng vết thương đau quá. không kìm nổi rên lên một tiếng, khiến cho Dư Tắc Thành chú ý.

Dư Tắc Thành lập tức chạy tới. gọi Phó Cương tới băng bó vết thương cho ỵ. lại nói với Mã Thiên Vũ:

- Mau. mau đi tìm đại phu.

Mã Thiên Vũ do dự một chút, nói:

- Y là một trong tứ đại Kim Cương của Mạc Đồ...

Dư Tắc Thành trừng mắt nhìn hắn. nói:

- Y vẫn là đệ tử Mãnh Hổ Bang chúng ta, cái gì là tứ đại Kim Cương! Mạc Đồ không thèm để ý đến y. Y cùng với Phó Cường đối chiến đã qua mười chiêu, vậy chính là thủ hạ của ta, ta nhất định phái cứu trị y, mau đi tìm người cho ta!

Không lâu sau đại phu đã tới. băng bó miệng vết thương, bôi thuốc, là thuốc chuyên trị đao thương rất tốt. Đại viện này vẫn còn tôi tớ. Dư Tắc Thành lệnh cho bọn chúng đem y vào phòng khách tĩnh dưỡng.

Người nọ giãy dụa đứng lên. cúi đầu nói với Dư Tắc Thành:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!