Nói đến đây, Đường Kiếp cười cười:
- Đúng rồi, ở trong học viện Tẩy Nguyệt, có một quy củ chính là, nếu khai giảng không thể đúng hạn tới nhập học, muộn một ngày trừ mười điểm, nếu như muộn mười ngàyhì hì, thì chính là trực tiếp từ đâu liền quay về đó, ai cầu tình nói đỡ đều không có tác dụng.
Vệ Thiên Xung sắc mặt đại biến, rốt cuộc cũng hiểu được Đường Kiếp tại sao lại nói những lời này với mình.
Nếu bản thân mình mà du sơn ngoạn thủy dẫn đến nhập học muộn, có khi chưa đến học viện đã bị khai trừ, để cho nương của gã biết nhi tử của mình là người đầu tiên trong năm nay bi đuổi học, không biết chừng sẽ đánh gã đang sống thành chết cũng nên.
Nghĩ đến đây, da đầu Vệ Thiên Xung cũng run lên.
Gã gãi gãi đầu nói:
- Được rồi ta biết rồi, sau ngày hôm nay, chúng ta gấp rút lên đường, ta sẽ không đến trễ đâu.
- Vẫn là thiếu gia hiểu chuyện. Đường Kiếp hì hì trả lời.
Vệ Thiên Xung phẫn nộ nói:
- Nếu dựa theo ý của ngươi, chỉ cần ta giữ không để bị trừ hết điểm, ta có thể trở thành đệ tử của Tẩy Nguyệt phái?
Đường Kiếp lại lắc lắc đầu:
- Học viện Tẩy Nguyệt hàng năm có một ngàn năm trăm học sinh nhập học, nhưng thiếu gia cũng phải biết chân chính có thể gia nhập Tẩy Nguyệt phái có bao nhiêu người.
- Một ngàn?
Đường Kiếp lắc đầu.
- Vậy năm trăm?
Đường Kiếp vẫn lắc đầu như cũ.
- Sẽ không phải là chỉ có một trăm chứ? Trong lòng Vệ Thiên Xung lạnh xuống.
Một ngàn năm trăm người, chỉ có một trăm người là có thể gia nhập môn phái, tức là một phần mười năm người xuất sắc nhất, cũng không phải là quá ít đi.
Đường Kiếp cười khẽ:
- Mười người.
- Hả? Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cằm đều muốn rớt xuống.
Đường Kiếp lại bồi thêm một câu:
- Nhiều nhất là mười người, thà thiếu chứ không chọn ẩu.
- Làm sao mà lại ít như vậy? Vệ Thiên Xung thất kinh.
Đường Kiếp trả lời:
- Học sinh của học viện Tẩy Nguyệt chia làm năm loại. Loại kém nhất chính là loại bị trừ hết điểm, rồi bị đuổi ra khỏi trường, vì là bị trục xuất, cho nên những người này ra ngoài không được tự coi là học sinh của học viện Tẩy Nguyệt, mà chỉ có thể gọi là "khí sinh", tức là loại học sinh bị vứt bỏ. Những người này, mỗi năm có khoảng một hai trăm người, vì vậy có thể nói, nội quy của học viện Tẩy Nguyệt, không phải dễ dàng tuân thủ.
- Loại thứ hai là loại giữ lại được điểm, nhưng lại chưa đi vào được Thoát Phàm Cảnh, bọn họ được gọi là "quyên sinh", bởi vì bọn họ tương đương với việc cầm tiền đến học viện đi dạo một vòng, sau đó rời khỏi, cho nên bị gọi là người quyên góp. Loại người này tương đối nhiều, vì không đủ tư chất mà không thể tiến vào Thoát Phàm Cảnh, hàng năm cũng có tới vài trăm người. Nói cách khác, chỉ riêng quyên sinh và khí sinh cũng đã chiếm một nửa số học sinh.
- Loại thứ ba dĩ nhiên là cũng giữ được điểm, thành công tiến vào Thoát Phàm Cảnh. Lúc này, Tẩy Nguyệt thừa nhận bọn họ là học sinh của học viện, nhưng chỉ là học sinh, giống như giáo viên lên lớp dạy học, chỉ đơn giản là dạy theo sách vở, không có chút quan hệ qua lại giữa sư phụ và đệ tử. Ngoài ra chúng ta vừa nhập học cũng được gọi là học sinh, về sau là loại thứ nhất, thứ hai, hay loại được giữ lại, đều phải dựa vào chính bản thân mình.
- Loại thứ tứ, chính là chọn những người ưu tú tinh anh trong loại thứ ba, Tẩy Nguyệt phái thừa nhận địa vị của bọn họ, có thể nhập ngoại môn, bởi vậy được gọi là "môn hạ" hoặc "ưu sinh" ( học sinh ưu tú). Loại này mỗi năm có khoảng trên dưới một trăm người, nếu muốn coi bọn họ là đệ tử của Tẩy Nguyệt, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.
- Loại thứ năm, chính là chọn ra mười người ưu tú nhất trong môn hạ, tiến vào Tẩy Nguyệt phái, theo học các loại tiên pháp, đó mới chân chính được coi là đệ tử Tẩy Nguyệt, được gọi là đệ tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!