Chương 35: Lời Đồn Đại Vô Căn Cứ.

- Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn thấy bộ dạng Vệ Điệp hoa lê gặp mưa, Đường Kiếp vội đến nghênh đón.

Không ngờ vừa bước đến vài bước, Vệ Điệp liền lui về sau và nói:

- Đừng tới đây!

- Nàng làm sao vậy, tứ tiểu thư, là ta à, Đường Kiếp!

- Ta biết... Ngươi đừng qua đây, Nếu muốn nói chuyện rõ ràng. Vệ Điệp nức nở trả lời.

Cái gì?

Đường Kiếp khó hiểu, không dám tiến lên phía trước chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải làm hoa không tốt, bị lão thái thái dạy dỗ?

Vệ Điệp lắc đầu:

- Không, làm rất khá, chỉ có điều...

Nàng kể lại chuyện đã xảy ra với sắc mặt đỏ bừng.

Hoa viên Vệ Điệp bố trí lần này, không những làm cho các khách đến tham quan cảm thấy kinh ngạc nhiên, đều trầm trồ khen ngợi. Vệ Điệp vui ra mặt, ngay cả phụ thân nàng Vệ Thanh Tùng cũng cảm thấy con gái làm rất tốt, thật sự đã trưởng thành và hiểu chuyện.

Nhưng cây to đón gió, Vệ Điệp lộ mặt, đã có người cảm thấy chướng mắt, liền ở sau lưng nói những lời lẽ kỳ quái, ý muốn nói là tứ tiểu thư và người hầu nam trẻ tuổi tư thông, và quan hệ bất chính vân vân.

Bởi vì những việc giúp Vệ Điệp, mà Vệ Điệp cực kỳ coi trọng Đường Kiếp, hoàn toàn không xem hắn là tôi tới, rất nhiều chuyện đều do hai người thương lượng, đi được cũng là quá gần, những thứ này mọi người đều nhìn thấy rất rõ.

Chuyện này vốn cũng không có gì, dù sao cũng là cùng nhau hợp tác cho việc chuẩn bị tiệc thọ yến cho Lão Thái Thái mà.

Nhưng theo lời đồn, hợp tác bình thường cũng trở nên có mưu mẹo, thành chứng cớ, lập tức truyền khắp nơi.

Lời đồn đã có trước ngày thọ thần sinh nhật, chỉ có điều ai cũng sẽ không ngốc đến ngay trước mặt Vệ Điệp nói những điều đó, bởi vậy Vệ Điệp và Đường Kiếp cũng không biết.

Nhưng lần này tân khách đến nhiều, các tân khách cũng không nhiều kiêng kị như bọn hạ nhân vậy, có người cao giọng đàm tiếu, lập tức khiến Vệ Điệp nghe được.

Không riêng gì nàng nghe được, mà ngay cả phụ thân nàng cũng nghe đến, nhất thời đem Vệ Điệp ra khiển trách một phen.

Trong lòng Vệ Điệp ủy khuất, không có nơi tỏ nỗi lòng của mình, chỉ có thể tự mình lầm lũi bước đi, vô tình đi đến vườn Tĩnh Tâm.

Đường Kiếp nhíu mày:

- Người nào sao mà to gan như vậy, dám đàm tiếu tứ tiểu thư sao?

- Ta làm sao mà biết được. Vệ Điệp buồn rầu nói:

- Việc này đúng là nghe nhầm rồi đồn bậy càng truyền càng lớn, ta thật muốn tìm ra ngọn nguồn, nhưng chắc là có lẽ cũng là tìm không ra đấy.

- Chuyện này đúng là như vậy, lúc ban đầu bịa đặt đấy, chỉ sợ là thuận miệng vài câu. Người nói không có ý định, người nghe có tâm, những chuyện phong hoa tuyết nguyệt dễ dàng làm cho người hưng trí, sự việc liên quan đến tứ tiểu thư, tuy là cấm kỵ, nhưng cũng càng thêm kích thích, tự nhiên tránh không được phải thêm mắm thêm muối một phen. Đường Kiếp cười nói.

- Ngươi còn cười, người ta lo muốn chết. Vệ Điệp nhanh chóng vội đi.

- Không cười thì làm gì bây giờ đây? Chăng lẽ lai khóc như tứ tiểu thư sao? Đường Kiếp lạnh nhạt nói:

- Kỳ thật những việc như vậy, vốn không thể xem là chuyện đại sự. Tứ tiểu thư về sau phải nhập tiên môn, tất nhiên còn phải trải qua các loại rét cắt da cắt thịt, loại này lời nói công kích, bất quá chỉ là khó khăn nhỏ. Tứ tiểu thư hiện tại trước trải qua một phen, ngày sau độc thân bên ngoài, đối mặt các loại mưa gió, thì cũng dễ dàng chống đỡ được chút.

Có thể không nguy hiểm đến tính mạng công kích bắt đầu chịu đựng, nếu so sánh ra đó là công kích tốt. Tới lúc đó, ngươi có thể tình nguyện đổ máu cũng không được rơi lệ... Nhớ kỹ, vĩnh viễn vĩnh viễn đừng cho họ cảm thấy ngươi là kẻ yếu. Kẻ yếu có thể bị thông cảm, nhưng vĩnh viễn sẽ không được đầu tư.

Đường Kiếp những lời này Vệ Điệp cũng không hoàn toàn hiểu, nhưng đại ý của nó thì có thể hiểu được đấy. Thời khắc này nàng mặt đỏ lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!