Ầm ầm ầm ầm!
Chiến trường kịch liệt, khí triều tràn ngập che bầu trời, bao phủ tất cả.
Chiến đấu đến đây, đã chẳng còn mấy ai có thể đứng thẳng.
Đường Kiếp bị mấy "Chướng ngại vật" cuối cùng ngăn cản, bên Ngọc Thành Tử, Toái Tinh chiến khôi phá nát, Âm Thi Minh Thần tử chiến, chỉ còn dư lại Lê Cửu Dương cùng Vương Diêu còn sống sót.
Thế nhưng lực lượng của Lê Cửu Dương đang nhanh chóng suy giảm.
Hắn đã chết từ lâu, lực lượng đến từ tích trữ không tự sinh ra. Mỗi một lần vung kích đều đang tự tiêu hao sức mạnh của mình, thế nên càng đánh càng yếu.
Hiển nhiên Ngọc Thành Tử cũng nhận ra điểm ấy.
Nhưng hắn không hưng phấn, trái lại thở dài: "Nguyên lai ngươi chỉ là cái bóng, căn bản không thật trở về."
Thất vọng vô cùng.
Đúng, Ngọc Thành Tử rất thất vọng.
Một vạn năm trước, Ngọc Thành Tử thất bại, trong lòng có tâm ma.
Tuy rằng hắn luôn nỗ lực phản bác, nhưng thật tâm vẫn hy vọng cùng Binh Chủ tái chiến.
Đặc biệt sau khi nắm giữ hợp đạo lĩnh vực, hắn càng hi vọng có thể thông qua chiến thắng Binh Chủ rửa hết sỉ nhục, dù cho sỉ nhục thế nhân không hề hay biết, song đối với kẻ kiêu căng tự mãn như hắn mà nói đó vẫn là cái gai trong lòng không cách nào nhổ đi.
Chỉ có tư tay đánh bại Binh Chủ mới nhổ được cái gai này xuống.
Đáng tiếc, Binh Chủ trước mắt không phải binh chủ đã đánh bại mình.
Vừa nghĩ đến điều này, Ngọc Thành Tử quay đầu nhìn Đường Kiếp.
"Cũng được, không cách nào đánh bại ngươi thì chỉ có thể đánh bại hắn. Hắn bây giờ có thực lực không kém ngươi năm đó, có thể thay ngươi chiến một trận."
Hắn nói, Hiên Viên Kiếm lần nữa vung ra.
Ánh kiếm xuyên qua phủ ảnh quang sơn, đánh vào ngực Binh Chủ.
Lê Cửu Dương ngưng trệ.
Hắn cúi đầu nhìn thân thể mình, sau một khắc, từng mang rạn nứt hiện ra bày kín toàn thân.
"Binh Chủ!" Đường Kiếp gọi.
Lê Cửu Dương lung lay, tay ném Đế Nhận đi, chiến phủ hóa kiếm bay tới Đường Kiếp, thân thể Lê Cửu Dương ầm ầm phá nát, hóa thành một vùng tro bụi mục nát.
Hắn đã chết từ lâu, nhưng tới giờ khắc này mới được an bình.
Tâm Đường Kiếp đau xót, lại nhìn Ngọc Thành Tử.
Lúc này đã không ai ngăn cản hắn, nhưng hắn không đi.
Chỉ ở đó lẳng lặng chờ Đường Kiếp.
Đường Kiếp duỗi tay tóm lấy Đế Nhận, Luân Hồi Cổ Phật cuối cùng đã bị hắn đưa đến vãng sinh luân hồi.
Sau đó hắn bước nhanh tới Ngọc Thành Tử, tốc độ không nhanh, nhưng tràn ngập lực lượng.
"Rốt cục chết hết rồi sao?" Ngọc Thành Tử hơi mỉm cười nói: "Như vậy mới đúng, chiến trường cuối cùng vốn không cần quá nhiều người tham dự. Nhưng còn có một con sâu nhỏ cần dọn dẹp một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!