Linh Châu Thương Long phủ.
Văn Tâm quốc mười hai châu, nếu dựa theo diện tích, Linh Châu đứng ở hàng thứ tứ, dựa theo linh khí, Linh Châu đứng hàng thứ mười, dựa theo kinh tế, Linh Châu lại đứng hàng thứ hai.
Nơi này là phía nam Văn Tâm, giống với Quỳnh Châu phía đông, đều là nơi xa xôi, nhưng vị trí địa lý ngay gần Tỏa Vân đảo, tạo thành thế gọng kìm trọng yếu, gọi là Vô Nhai giác.
Từ Vô Nhai giác xuất phát, đi dọc theo đường ven biển, sau ba mươi ngày là có thể tới Nhai Hải quốc.
Nhai Hải và Văn Tâm quốc không có tiếp giáp nhau trên đất liền, thế nhưng thông qua đường biển có thể đi thẳng tới quốc gia đối phương, ưu thế về đường biển khiến cho nơi này nắm giữ lượng lớn mậu dịch trên biển, do đó cũng khến Linh Châu trở thành một châu lớn có nền kinh tế trọng yếu của Văn Tâm quốc. Bởi vì vậy, dù nơi này linh khí thiếu thốn, nhưng địa vị lại không thể coi thường.
Thương Long phủ nằm ở trong Linh Châu, cũng là nơi phồn hoa nhất Linh Châu. Ở nơi này có thuyền lớn nhất Văn Tâm quốc, có khách điếm sang trọng cùng với những kỹ nữ đẹp nhất.
Trên đường Trường Sinh, có một thiếu niên lúc này đang lững thững đi dạo, người này chính là Đường Kiếp.
Hắn không nghe lời Hư Mộ Dương đi về phía bắc, mà là sau khi từ hướng bắc rời khỏi phủ An Dương, hắn lập tức quay ngược lại, một đường xuôi về phương nam.
Hư Mộ Dương muốn hắn đi về hướng bắc, bởi vì học viện Tẩy Nguyệt ở phương bắc, Hư Mộ Dương muốn hắn đi học. Nhưng Đường Kiếp biết rằng, Thiên Thần cung mà chưa chiếm được Huyền Binh Giám, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, một mình đơn độc xuất hành, hành tung quá rõ ràng, cho nên sau khi giả vờ đi về phương bắc, liền lập tức thay đổi phương hướng, chỉ chọn đường nhỏ trong núi để đi, ngày ngủ đêm đi.
Chiêu này không phức tạp, nhưng lại rất thực dụng.
Chẳng ai ngờ được rằng, một thiếu niên mười hai tuổi có thể nghĩ được cách này, người truy đuổi hắn đa phần đi về phương bắc, số người tìm theo phương nam cực ít, tự nhiên là lật từng tấc đất ở Văn Tâm quốc cũng không tìm được hắn.
Ngoài ra chọn đi về hướng nam còn có một nguyên nhân khác, cho dù là có Hư Mộ Dương giới thiệu, nhưng Đường Kiếp cũng khó mà tiến được vào học viện Tẩy Nguyệt.
Học viện Tẩy Nguyệt mỗi năm chỉ thu nhân một ngàn năm trăm đệ tử.
Nhưng dù là một ngàn năm trăm đệ tử, nhưng lại có tới mười vạn người theo đuổi.
Đây là còn chưa nói đến vấn đề học phí hắn không có khả năng trả nổi.
Học phí của học viện Tẩy Nguyệt mỗi năm là ba trăm linh tiền.
Linh tiền là đơn vị tiền tệ mà người tu tiên sử dụng, nếu dựa theo giá trị tiền tệ tính toán, một linh tiền chỉ tương đương với một lạng bạc trắng, nhưng trên thực tế, phàm nhân rất khó có thể đổi được. Bởi vì dưới sự lén lút mua bán, giá trị của linh tiền bị đẩy cao lên ba đến năm lần.
Nói cách khác, học viện Tẩy Nguyệt hàng năm riêng tiền học phí nhập môn cần hơn một triệu nhân dân tệ, đây vẫn chỉ là phí nhập môn, tiếp sau đó còn phải tiêu nhiều tiền hơn nhiều. Kỳ thực, phí nhập môn của học viện Tẩy Nguyệt cũng chưa phải là đang kiếm tiền, nhưng các khoản chi phí sau đó thì khó mà nói được, có thể nói tới khái niệm bán thân để trả.
Sở dĩ như vậy, là vì ngay từ khi học viện Tẩy Nguyệt được thành lập, từ khi vừa mới bắt đầu chính là nhằm thỏa mãn dục vọng thành tiên của phàm nhân, chính là có dạy mà không rèn.
Lúc ban đầu, các đại môn phái đều dựa vào kiểm tra căn cơ, để làm phương pháp lựa chọn đệ tử.
Nhưng rất nhanh sau đó, các môn phái phát hiện ra phương pháp này thật ra có rất nhiều sai lầm.
Tu tiên khẳng định cần phải có căn cơ, nhưng lại không hề dựa vào căn cơ. Giống như con người muốn có thành tựu, không thể thiếu trí thông minh, nhưng lại không chỉ dựa vào thông minh. Cũng có người tư chất tầm thường, nhưng lại làm ra được những chuyện bất phàm.
Chuyện này đối với người bình thường không thể nhập môn mà nói, tư chất không có thì dù thế nào cũng vô dụng, bởi vậy đối với phương pháp lựa chọn đệ tử căn bản không phục. Nói cái gì mà bản thân không có khả năng tu luyện tốt nhất bỏ qua, chính là do tu tiên phái quá mức cổ hủ, chết cũng giữ quy tắc. Thiên hạ đã có người có căn cơ không tốt nhưng tu đạo có thành quả, ai dám nói bản thân mình không phải là một trong số đó chứ?
Sự thật giống như vậy mặc dù có, nhưng nhân số ít ỏi, hoàn toàn không đáng làm theo.
Nhưng người đời vô tri, có người đã tạo ra kỳ tích, thì nghĩ bản thân mình cũng có thể.
Khi bị Tiên môn cự tuyệt, khó tránh khỏi sinh lòng oán hận với Tiên môn.
Vì để ngăn ngừa thế tục sinh ra tranh luận, giữ gìn hình tượng, dễ dàng cho việc thống trị, cuối cùng Tiên môn dùng phương pháp mở học viện tu tiên, công bố rằng phàm nhân cũng có thể học tập, chỉ cần đạt tới thành tựu nhất định là có thể gia nhập môn phái.
Phương pháp kia có thể nói là làm một được bốn.
Thứ nhất, tránh được miệng lưỡi thế gian, cho rằng môn phái không cho họ cơ hội.
Thứ hai, giảm bớt được việc kiểm tra căn cơ của đệ tử. Việc giám định căn cơ cũng không phải tiện tay sờ một hai cái là được, mà cần trưởng bối cao tay trong môn phái, tiêu hao công lực để kiểm tra tư chất đệ tử, kiến tha lâu đầy tổ, công lực tiêu hao không phải là nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!