- Nói vậy, là ngài nhất thời hứng thú bày trận, sau đó quay về phòng tâm đắc, quên luôn cả ta?
Trong phòng, Đường Kiếp trừng mắt hỏi Hư Mộ Dương.
Hư Mộ Dương đỏ mặt:
- Chỉ là quên mất thời gian.
Y đường đường là chân nhân Thiên Tâm Cảnh, không ngờ đối mặt với một đứa trẻ choai choai chất vấn lại như đứa trẻ phạm sai lầm, cũng thật hứng thú.
Cũng khó trách Đường Kiếp tức giận, ai vừa về nhà lại bị nhốt trong trận pháp mấy canh giờ, tư vị này cũng sẽ không dễ nuốt.
Lúc nghe Hư Mộ Dương trả lời, Đường Kiếp đứng dậy bước đi.
- Ngươi đi đâu vậy?
Hư Mộ Dương ngạc nhiên hỏi.
- Đi làm cơm. Ta vừa về đã bị vây khốn, cơm còn chưa có làm.
"..."
Không lâu sau, Đường Kiếp đã làm xong bữa tối đưa qua đây.
Hai người cùng ăn cơm trong đình viện, Đường Kiếp vẫn yên lặng không nói lời nào.
- Thế nào? Vẫn còn giận ta?
Hư Mộ Dương cười hì hì nhìn Đường Kiếp:
- Được rồi, ta thừa nhận đều là lỗi của ta, ta xin lỗi ngươi, được chưa?
Tiên nhân với phàm nhân tựa như thần với thế nhân, đừng nói là vây cả buổi sáng, dù có giết chết, người ngoài cũng không dám nói gì. Nhưng hiện giờ không ngờ Hư Mộ Dương lại nói xin lỗi Đường Kiếp, điều đó có thể nói tình cảm giữa Hư Mộ Dương và Đường Kiếp vô cùng tốt.
Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta không tức giận, ta chỉ đang nghĩ, trận pháp rốt cuộc là thứ gì, sao lại thần kỳ như thế?
Lúc bị vây hãm trong trận, hắn chỉ thấy chỗ đó như mê cung, sân rõ ràng vẫn là sân, nhưng mình đi lại kiểu gì cũng không thoát ra được, căn phòng nhỏ gần trong gang tấc, nhưng lại xa tít tận Thiên Nhai. Lúc ấy còn thấy bối rối hoảng sợ, sau hồi tưởng chỉ thấy ảo diệu vô cùng, bởi vậy lúc ăn cơm không nhịn được nghĩ rốt cuộc là nguyên lý gì có thể một vùng đất bình thường thành không gian của thần.
- Ngươi cũng phát hiện ra?
Hư Mộ Dương cười ha hả:
- Đúng vậy, trận pháp đúng thật là một môn học vấn phi thường thần kỳ, bao quát Vạn Tượng, ẩn hàm đạo lý thiên địa, từng ngọn cây cọng cỏ có thể tạo thành trận, có thể nói là đệ nhất thiên hạ ảo diệu, cho dù là người tu tiên cả đời, cũng chưa chắc biết được một phần vạn, sử dụng lại rộng khắp khôn cùng...
Vừa nói đến thứ mình yêu thích, Hư Mộ Dương lập tức thao thao bất tuyệt, trong miệng không ngừng thốt ra từ ngữ khen ngợi.
- Vậy rốt cuộc trận pháp là thứ gì?
Đường Kiếp hỏi.
Hư Mộ Dương trả lời:
- Cái gọi là trận pháp, xét đến cùng chỉ là một câu, thiên địa chi tu!
- Thiên địa chi tu?
- Đúng vậy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!