Chương 8: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Rải thóc thành thuyền vượt biển sương (1)

Đại đạo sinh âm dương, âm dương sinh vạn vật.

Thiên địa từ xa xưa đã tồn tại hai khí âm dương. Dương khí ôn hòa, người tu tiên gọi là linh khí, dùng để hấp thụ khi tu hành; âm khí lạnh lẽo, rất khó khống chế, dễ phản phệ. Suốt mấy ngàn năm qua, âm tu bị tiên giới xem là "lầm đường", là "ma đạo".

Trong kiếp nạn đó, âm khí lan tràn khắp tam giới, gây nhiễu loạn dương khí trong cơ thể tu sĩ. Vô số người bị hàn tính ăn mòn kinh mạch, kim đan cùng thần hồn, không khống chế được mà sa vào "ma đạo" —— Đây là kiếp nạn của người tu tiên, vậy nên gọi là "tiên họa".

Phương Tri Uyên thật sự không muốn để Lận Phụ Thanh rời Thái Thanh Đảo. Y không bao giờ muốn nhớ đến đoạn thời gian khi Lận Phụ Thanh vừa mới nhập ma. Đó là nỗi ám ảnh mà y không thể nào nhìn lại, chỉ chạm vào một chút, mỗi dây thần kinh đều căng đến nhức nhối. Y không muốn để Lận Phụ Thanh một lần nữa bước vào khởi đầu của bi kịch… để rồi biến thành một bộ dạng gầy yếu với mái đầu bạc trắng.

"Ta tâm ý đã quyết, nhất thiết phải đi."

Sáng hôm sau, Lận Phụ Thanh ngồi ở hòn đá trên hồ sen của mình, nói bằng ngữ điệu bình đạm như thể là đã cân nhắc cả đêm. Nhưng Phương Tri Uyên cảm thấy hắn ngay từ đầu đã quyết tâm muốn đi chuyến này.

"Hay thật." Phương Tri Uyên đứng sau Lận Phụ Thanh, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo, "Cơ Nạp rốt cuộc là kẻ nào, đáng để ngươi…"

Hắn nghiến răng, giọng trầm xuống "… Để ngươi thích như thế!"

"Ai nói ta thích y." Lận Phụ Thanh bình tĩnh liếc nhìn Phương Tri Uyên, "Ta không thích Cơ Nạp một chút nào."

Hồ nước trong vắt, một con cá chép linh bơi tới, trong miệng ngậm một dây cột tóc trắng có hoa văn mây bay. Lận Phụ Thanh dùng ngón tay câu lên, tùy tiện cột lại mái tóc. Hắn rũ mắt, có chút xa cách khó diễn tả thành lời, như màn sương buông xuống: "… Chẳng qua… Cơ Nạp tinh thông bấm quyết, biết nhìn trộm thiên cơ, ta có chuyện thật sự không thể bỏ qua, cần phải thỉnh giáo y."

Phương Tri Uyên trầm mặc không nói.

Lúc này, y mơ hồ cảm thấy trước mắt mình không còn là tiểu sư ca thanh nhã xuất trần trong trí nhớ, mà là huyền bào Đế Quân từng chấp chưởng ma đạo, nhìn khắp thiên hạ. Tựa như có một màn tuyết lạnh lẽo ngăn cách, Phương Tri Uyên khó lòng nhìn thấu hắn.

"A Uyên," Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ trêu, "Ghen à?"

Phương Tri Uyên dời mắt, không hé răng.

Kỳ thực không có nhiều thứ khiến y lo ngại, Lận Phụ Thanh tuyệt đối sẽ không hại người nhà, làm sư huynh đệ hơn trăm năm rồi, giữa bọn họ không thiếu loại tín nhiệm này. Y chỉ sợ duy nhất một chuyện là Lận Phụ Thanh gạt y… làm ra chuyện gì tự thương hại bản thân mình.

Lận Phụ Thanh nghiêm túc nói: "Đừng làm loạn, ta thích ngươi."

Nhấn mạnh chữ ngươi.

"…" Phương Tri Uyên không nhịn được, bên tai hơi đỏ lên. Y buồn bực thở dài: "Nói hươu nói vượn…!"

"Hơn nữa, đến Kim Quế Thí không phải chỉ vì Cơ Nạp. Lần này không chỉ ta phải đi… ba sư đệ sư muội của ngươi cũng phải đi."

Lận Phụ Thanh dứt lời, lấy ra một con hạc giấy nhỏ từ trong túi càn khôn: "Sáng nay ta vừa nhận được tin, đứng đầu tông môn thí là đứa nhỏ Thẩm Tiểu Giang kia. Ừm… ta cũng muốn đưa nó theo."

"Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?" Phương Tri Uyên ngẩn ra, xem chừng ý của Lận Phụ Thanh là muốn vét hết Hư Vân Tông vào đời.

"Phải. Dưới tổ lật không có trứng lành. Thế ngoại đào nguyên tuy tốt đẹp, nhưng một khi Càn Khôn Quy Nguyên trận bị phá —— mấy đệ tử chân truyền chúng ta không sao, nhưng vẫn còn những người ngoại môn tu vi thấp, không thế không lực, ngươi nói bọn họ làm sao sống nổi."

"Thời niên thiếu, ta cũng từng cảm thấy mình không gì không làm được. Chỉ là một Hư Vân Tông chừng mấy trăm người, một thanh kiếm là đủ che chở thỏa đáng." Lận Phụ Thanh nhàn nhạt nói, "Kết quả thế nào ngươi đã thấy rồi đó, ta vừa nhập ma, Hư Vân Tông lập tức tan nát. May mắn sống lại một lần, không thể giẫm lên vết xe đổ đó."

"May mắn sống lại một lần," Sắc mặt Phương Tri Uyên càng lúc càng khó coi, "Sao ngươi không tập trung vào chuyện làm thế nào để chính mình không nhập ma nữa!?"

Lận Phụ Thanh nhìn y, mỉm cười trấn an: "Đề phòng chu đáo thôi mà, đâu phải ngươi không hiểu chuyện này!"

"…"

Phương Tri Uyên rầu rĩ day thái dương, hồi lâu sau mới thở dài: "Thôi, ta… chậc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!