Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Thử ngắt nhành quế trèo tiên cung (2)
Loạt xoạt…
Một nắm đậu đỏ vừa được rửa sạch từ bàn tay rơi vào nồi, trộn lẫn cùng gạo ngâm, táo đỏ, gạo nếp. Phương Tri Uyên đặt nồi lên giá, ném qua một pháp quyết, dưới đáy nồi "tạch" một tiếng, ngọn lửa bùng lên.
Trong phòng thắp đèn. Lận Phụ Thanh nửa nằm nửa dựa vào đầu giường khắc hoa, cả khuôn mặt đều chôn trong cổ áo lông trắng, nheo mắt nhìn Phương Tiên Thủ lưu loát "rửa tay nấu cháo".
Khi bọn họ từ trên biển trở về, trời đã tối. Lận Phụ Thanh nói Phương Tri Uyên về động phủ của mình nghỉ tạm, chuyện Kim Quế Thí ngày mai lại tính… Như đã đoán trước, hắn bị từ chối.
Hắn không lay chuyển được, cũng lười tốn công phu miệng lưỡi, vậy nên mặc kệ Phương Tri Uyên.
Một lát sau, hai chén cháo đậu đỏ được bưng lên.
Lận Phụ Thanh cầm muỗng nếm một miếng: "Không đủ ngọt."
Phương Tri Uyên khoanh chân ngồi đối diện, mặt không vui: "Ta múc nước, ta vo gạo, ta đánh lửa —— Ngươi cái gì cũng không làm, còn chê bai?"
Càm ràm là thế, tay y vẫn với lấy hũ đường trắng, vặn nắp đưa qua.
Lận Phụ Thanh hài lòng: "Vừa rồi."
Người tu tiên, đến Trúc Cơ kỳ đã hoàn toàn tích cốc, không cần ăn uống, cũng không cần ngủ, chỉ cần đả tọa nhập định hấp thụ tinh hoa linh khí trời đất là được. Nhưng Lận Phụ Thanh này thời niên thiếu sống khác người, quá biết hưởng thụ, quá tiêu dao tự tại.
Tuy không đói bụng, nhưng vẫn muốn ăn uống đầy đủ.
Tuy không mệt, nhưng vẫn muốn ngủ ngon.
Tuy không bẩn, nhưng vẫn muốn tắm gội sạch sẽ.
Hết thảy những việc này đều thực hiện một cách nghiêm túc.
Cũng như mỗi ngày hắn khoác áo lông cừu trắng như tuyết đương nhiên không phải vì lạnh, chỉ đơn giản là hắn thích xiêm y lông xù mềm mại đẹp đẽ mà thôi.
Bên ngoài động phủ có một hồ sen trắng, nuôi hai mươi con cá chép linh đỏ vàng, trên vách đá trồng linh mộc tiên hoa, đắp hòn non bộ các thứ… đều là Lận đại sư huynh bày ra hồi mười mấy tuổi đầu.
Còn Phương Tri Uyên lại là một thái cực khác.
Lận Phụ Thanh tiểu tiên quân không ràng buộc, không cố kỵ, hành xử tùy tâm; còn y là nghiệt chủng cả người chỉ có thương tích cùng thù hận, chỉ biết ôm đao của mình, ngày đêm tu luyện, tu luyện, điên cuồng tu luyện.
Y bức bản thân mình đến cực hạn chỉ vì một ngày nào đó có thể trở về Lục Hoa Châu, đòi lại nợ máu từ Phương gia uy nghi hiển hách kia.
Lận Phụ Thanh không nói được, cũng không thể mặc kệ y càng lúc càng điên, vậy nên lúc cứng lúc mềm, vừa chạy theo ngon ngọt dỗ dành, vừa ỷ bản thân mình tu vi cao mà ép Phương Tri Uyên ăn uống ngủ nghỉ.
Nhọc lòng tiểu tiên quân năm đó nhẫn nại, Phương Tri Uyên không hề cảm kích, hung dữ mắng hắn, cầm đao chém hắn. Hắn vẫn thản nhiên lù lù bất động, mấy năm sau mới xem như nuôi sư đệ về dạng người. Lại chẳng ngờ năm tháng qua đi, trăm năm sau lại là Phương Tri Uyên nấu cháo thêm đường cho hắn, không khỏi cảm thán một câu… thời thế đổi thay.
Lận Phụ Thanh vừa ăn cháo vừa cảm thán. Tiếc là Ma Quân còn chưa cảm khái xong đã nghe Phương Tiên Thủ đặt chén xuống: "Ta đột nhiên nhớ ra… Hư Vân chủ phong này là nơi ngươi thường chôn rượu đúng không?"
Lận Phụ Thanh ý thức được gì đó, nuốt xuống muỗng cháo cuối cùng: "… Ừ."
Phương Tri Uyên tự giác dọn chén, ánh mắt lóe lên một cái, làm bộ lơ đãng nói: "Khụ… Đợi ta rửa chén xong, sư ca cùng ta uống rượu không?"
"…" Lận Phụ Thanh vừa tức vừa buồn cười, biết thế nào cũng thành như vậy. "Đột nhiên nhớ ra" cái gì? Rõ ràng nhớ mong từ lâu rồi.
Sau khi ăn cháo nhạt lại uống rượu mạnh, ai lại như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!