Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Thử ngắt nhành quế trèo tiên cung (1)
Lận Phụ Thanh lại cùng Doãn Thường Tân trò chuyện vài câu, sau đó bái biệt sư phụ. Hai tiểu hạc yêu ân cần muốn đưa hắn trở về cũng bị hắn uyển chuyển từ chối.
Lận Phụ Thanh một mình bước xuống, thần sắc điềm đạm trầm tĩnh, gương mặt đẹp đẽ thả lỏng. Hắn tựa hồ còn đắm chìm trong những suy nghĩ không dễ gì thoát ra, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng hít sâu một hơi, khí lạnh ùa vào phế phủ.
Còn chưa đi hết bậc đá xanh đã thấy thân ảnh nghiêm nghị của thiếu niên áo đen. Y ôm đao trong lồng ngực đứng dựa vào thân cây tùng, ánh mắt thơ thẩn nhìn chằm chằm tuyết đọng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Tri Uyên." Lận Phụ Thanh chớp mắt, bước nhanh đến, "Ngươi đang đợi ta à?"
"… Ừm." Phương Tri Uyên hoàn hồn, hàm hồ mà đáp. Trầm mặc thêm một lát, y mới ngượng ngùng quay mặt đi, trầm giọng bổ sung thêm một câu, "Ta… ta không thấy ngươi, vẫn không an tâm."
"…" Khóe môi Lận Phụ Thanh giật giật, không nói nổi thành lời.
Hắn nhìn Phương Tri Uyên từ nhỏ đến lớn. Những tiểu đệ tử Hư Vân không phải tự nhiên mà sợ Phương nhị sư huynh đến vậy. Người này lúc nhỏ điên khùng, hoang dã, còn tà tính, thậm chí sau này trải qua gian khổ mà trở thành Tiên Thủ, y vẫn giữ nguyên tác phong nóng nảy, nói một không hai.
Một người như vậy, hiện tại lại bị hắn khiến cho suốt ngày lo lắng hãi hùng, đứng ngồi không yên. Thật là… Lận Phụ Thanh không khỏi băn khoăn.
Tiếng bước chân của một người trở thành hai người, còn có thanh âm hai người trò chuyện, nơi này vẫn có vẻ rất thanh tĩnh.
Phương Tri Uyên nhìn đường phía trước: "Sư phụ tìm ngươi có chuyện gì?"
Đóa hoa quế kia đã bị Lận Phụ Thanh cất vào túi càn khôn. Hắn ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi một chuyện khác: "Tri Uyên, ngươi còn nhớ lúc nhỏ —— ý ta là, kiếp trước, ở thời điểm này, ngươi có bộ dạng gì không?"
Phương Tri Uyên cười nhạo một tiếng, vẻ mặt lộ ra chút hồi tưởng: "Còn có thể là bộ dạng gì? Hung dữ, xấu tính, bị ngươi nuông chiều đến vô pháp vô thiên."
"Chỉ biết tu luyện đao thuật, mỗi ngày đều kiếm chuyện với ngươi, thái độ với ngươi chẳng ra làm sao, lúc cao hứng đều muốn tìm ngươi đánh nhau. Bên ngoài đều nói Hư Vân đại đệ tử và nhị đệ tử không hợp nhau."
Lận Phụ Thanh nhắm đúng trọng điểm từ một đống từ ngữ tự giễu lung tung của Phương Tiên Thủ, bắt ra một câu: "Ngươi từng điên cuồng luyện đao như vậy là vì cái gì?"
Phương Tri Uyên bị hắn hỏi tới, sửng sốt một chút: "Vì cái gì là cái gì? Ngươi muốn nói cái gì?"
"Ngươi quên rồi?… Vậy không có gì."
Lận Phụ Thanh im lặng nhìn y, hợp lại ống tay áo: "Trước mắt đi cùng ta đi. Cực khổ trở về Thái Thanh Đảo Hư Vân Phong, ta muốn đến nơi này nhìn một chút."
Phương Tri Uyên định phản đối. Vừa mới sống lại, Lận Phụ Thanh trong nhận thức của y vẫn là Ma Quân ốm yếu chạm nhẹ là vỡ kia —— Đôi khi bóng ma tâm lý khắc quá sâu, nhất thời chưa điều chỉnh kịp.
Nhưng Lận Phụ Thanh kiên trì, Phương Tri Uyên rốt cuộc vẫn thỏa hiệp.
Hai người không nhanh không chậm mà đi xuống chân núi, thuận miệng nói chuyện phiếm mấy câu, hầu hết đều là hồi ức về thời niên thiếu. Nào là dưới tán cây này đao kiếm chạm nhau, trên khối đá kia đàm luận đạo pháp, năm tháng bên nhau đều hiện ra rõ ràng trước mắt.
"Đúng rồi, đứa nhỏ kia… Thẩm Tiểu Giang." Lận Phụ Thanh đột nhiên nhớ tới, "Đời trước ta có chút ấn tượng. Nó là linh căn ẩn, tâm tính cũng không tệ, đứa nhỏ đó một khi thức tỉnh sẽ tiến bộ thần tốc."
"Ngươi muốn bồi dưỡng nó?"
"Cũng không phải một mình nó. Nếu tiên họa buông xuống là chuyện đã định sẵn, thế đạo sẽ nhanh chóng thay đổi. Ta là đại sư huynh, vẫn phải tính toán cho tương lai của tông môn một chút."
Dứt lời, Lận Phụ Thanh than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lắc đầu, không nói gì nữa.
Đến khi sắc trời tối dần, bọn họ cũng xuống đến chân núi. Nơi này từng gian nhà nhỏ khói bếp lượn lờ, đệ tử ngoại môn đang nhóm lửa nấu cơm. Đệ tử ngoại môn của Hư Vân đa phần đều nhỏ tuổi, nhưng không phải chỉ có đám trẻ. Nhìn hết một vòng, từ người già bảy tám chục tuổi đến con nít hai ba tuổi bi bô tập nói đều có đủ.
Thái Thanh Đảo tứ phía là Lâm Hải mênh mông cuồn cuộn, hiện tại là lúc thủy triều lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa cười giỡn hòa cùng tiếng sóng biển. Nơi này chẳng hề giống một tiên môn tông phái uy nghiêm, lại giống một thôn làng ấm áp trong núi.
Hai người không quấy rầy đám trẻ, một người ngự kiếm một người ngự đao, bay khỏi Thái Thanh Đảo, lẳng lặng ngồi trên mặt biển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!