Chương 50: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Một năm sương giá phủ liền cành (4)

Tuyết lặng lẽ rơi xuống gốc Lão Thần Mộc, vạn vật thế gian tựa như ngưng đọng hết trong sương tuyết nơi này. Lận Phụ Thanh xấu hổ không nói nổi thành lời, phất tay đưa đoạn ký ức đó vào thẳng thần hồn Phương Tri Uyên.

"… Chuyện là như vậy."

Lận Phụ Thanh nhắm mắt, làm một con đà điểu chôn đầu xuống đống tuyết: "Phương Tri Uyên, ta thật sự, thật sự chưa từng gặp qua gã đàn ông nào tệ bạc như ngươi. Đàn bà cũng chưa."

Hắn tức đến muốn cắn người, nhịn không nổi lại mắng: "Đồ tồi."

Sau này không gọi tiểu họa tinh nữa, gọi là tiểu phụ bạc cho rồi.

Rúc trong tuyết hồi lâu, sau lưng vẫn không có tiếng động gì, Lận Phụ Thanh quay lại nhìn, sau đó một lần nữa nghẹn lời.

Phương Tri Uyên vẫn đang nhìn hắn bằng một vẻ mặt mà hắn chưa từng thấy qua… Như thể, toàn bộ thế gian đều đã sụp đổ tan tành.

"Ngươi… Ta…?" Phương Tri Uyên ánh mắt thất thần, chỉ vào Lận Phụ Thanh: "… Lúc ấy!?"

Lận Phụ Thanh: "Ừ."

Phương Tri Uyên hốt hoảng lắc đầu: "Ta… làm ngươi…!?"

Lận Phụ Thanh: "Ừ."

Phương Tri Uyên: "Ta thật sự ấy ngươi!??"

Lận Phụ Thanh: "Ừ, không sai. Ngươi nghĩ đúng rồi đấy."

Khóe môi Phương Tri Uyên giật giật, rốt cuộc không phát ra thêm thanh âm nào nữa: "………"

Lận Phụ Thanh bi ai nhìn trời, thở dài: "Phương Tiên Thủ, ta biết ngươi hiện tại rất đau khổ, rất khó chấp nhận, ta cũng biết chuyện này quá bất ngờ, khiến ngươi bị đả kích quá lớn ——"

Hắn bình tĩnh nói: "Nhưng riêng chuyện này ta thực sự không muốn dỗ dành ngươi, tự ngươi tiêu hóa đi."

Phương Tri Uyên hoàn toàn không tiêu hóa nổi.

Y sắp điên tới nơi rồi. Đúng như lời Lận Phụ Thanh nói, chân tướng đảo điên này quả thực là đả kích quá lớn, y khó mà tiếp thu được.

Lận Phụ Thanh đối với Phương Tri Uyên là gì?

Đôi khi Phương Tri Uyên cũng tự mình mâu thuẫn, y không xác định rõ tình cảm mình dành cho Lận Phụ Thanh là loại nào.

Y vốn là loại người kiêu ngạo từ xương cốt, sẽ không thần phục hay ái mộ bất kỳ ai. Chỉ có thời niên thiếu, lúc y hèn mọn khổ sở nhất, gặp được Lận Phụ Thanh rực rỡ lóa mắt nhất.

Bảy năm làm đồng môn, bọn họ khác nhau một trời một vực.

Y từng không cam tâm, dốc lòng muốn đuổi theo người kia, muốn cùng sóng vai với tiểu tiên quân cao cao tại thượng. Năm đó y đứng đầu Kim Quế Thí, lấy lại đan tâm trong mật thất Phương gia, Phương Tri Uyên lần đầu tiên tràn dâng cảm xúc, phấn kích đến không kiềm chế được, cảm thấy mình sắp đuổi kịp rồi.

Nhưng vừa quay đầu lại, tiểu tiên quân của y đã chẳng còn.

Đại họa buông xuống, Lận Phụ Thanh cạn kiệt tu vi, đọa ma tu âm.

"Ta…" Phương Tri Uyên cứng nhắc vuốt tóc mình, "Ta sao lại…!"

Y mờ mịt ngẩng đầu, nhìn tiểu tiên quân xuất trần trước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!