Chương 5: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Hôm nay hôm nào, người như cũ (2)

Tông môn thí cuối cùng cũng chính thức được bắt đầu.

Kỳ thực cũng không long trọng gì, chỉ là vây một khu đất bằng phẳng giữa núi rừng, mười mấy đứa nhỏ tụ tập tranh tài một phen mà thôi. Ngoài việc có thêm một vị sư huynh sư tỷ chân truyền đến chỉ điểm, ba người đứng đầu sẽ được thêm một phần thưởng nho nhỏ ra thì cũng không khác gì tụ tập đấu võ thông thường. Khắp tam giới, ngoài Hư Vân tứ phong thì chẳng đào đâu ra một "Tông môn thí" qua loa, keo kiệt như vậy.

Phương Tri Uyên đặt trường đao trước người, thả ra, thanh đao vững vàng trôi nổi giữa không trung. Lận Phụ Thanh có Đồ Nam kiếm trắng thuần như tuyết, còn tiên khí đen nhánh như đêm của y là Tai Nha đao.

Phương Tri Uyên bấm tay niệm quyết, phóng Tai Nha đao to gấp hai ba lần, quay đầu nói với Lận Phụ Thanh: "Ngồi."

Tuân Minh Tư ngoài ý muốn liếc nhìn một cái: "Hôm nay tâm tình nhị sư huynh không tồi?"

Nghe lời đại sư huynh như vậy, còn chủ động trải đao cho người ta ngồi…

"Hiển nhiên, vừa kết Kim Đan mà." Lận Phụ Thanh thong thả vén vạt áo, ngồi lên Tai Nha đao dựa vào gần Phương Tri Uyên.

"Đại sư huynh nói phải." Tuân Minh Tư cười.

Trường đao nâng hai người chậm rãi bay lên không trung, gió mát thổi qua vô cùng dễ chịu.

Lận Phụ Thanh ngồi sóng vai với Phương Tri Uyên, từ trên cao nhìn xuống nhóm đệ tử ngoại môn tỷ thí, thỉnh thoảng thấy tâm pháp võ quyết sai lệch liền mở miệng nhắc nhở mấy câu. Kỳ thực, với trình độ của Tiên Thủ và Ma Quân, bọn họ nhìn qua một hai chiêu đã nhận định được ai thua ai thắng, thực lực thế nào, xem một lúc đâm ra nhàm chán.

Lận Phụ Thanh trầm ngâm, ngón tay mảnh khảnh trắng như sứ đặt trên môi: "… Chẳng ra làm sao, quá yếu."

Lần này sống lại, tính toán thời gian, khoảng ba năm nữa "tiên họa" sẽ buông xuống, âm khí chảy ngược, rất nhiều tu sĩ bị âm khí ảnh hưởng mà nhập ma. Mà tiên – ma giằng co hơn trăm năm, lại có kẻ từ bên ngoài bầu trời kéo đến, tự xưng là "chân thần", phá vỡ thế cân bằng, kích động tiên giới bao vây thanh trừng ma tu.

… Sau đó, thi thể chất chồng, máu chảy thành sông.

Thực tế bọn họ không có nhiều thời gian. Quyết định Hư Vân Tông đi theo con đường nào đã là một vấn đề cấp bách như lửa xém lông mày. Hiện tại không có người ngoài, có thể thoải mái đề cập đến chuyện chết đi sống lại kinh hãi thế tục kia.

"Có vấn đề gì đâu. Hư Vân tứ phong vốn dĩ cũng không đến lượt đám nhãi đó chống đỡ. Đời này có ngươi, có ta, còn không bảo vệ nổi Hư Vân Tông sao." Phương Tri Uyên chống cằm, thấp giọng nói, "Sư ca, đời này ta ở lại Thái Thanh Đảo, không đi đâu cả."

Lận Phụ Thanh ngạc nhiên nhìn y.

Phương Tri Uyên cười thầm: "Vị trí Tiên Thủ giống như rượu giả pha nước mà thôi, uống vài ngụm đã thấy nhạt nhẽo. Ai thích ngồi vào thì cứ ngồi."

"… Khụ." Y đột nhiên hắng giọng một cái, nhìn chằm chằm Lận Phụ Thanh, chần chừ nói, "Sư ca… chắc là không giống ta."

"Ma tu không bị ràng buộc với quy củ phiền phức, sư ca lại là độc tôn vô thượng Đế Quân —— So với Tiên Thủ hẳn là tiêu dao tự tại hơn nhiều."

Lận Phụ Thanh lắc đầu: "Làm gì có. Ngươi thừa biết ta thích lười biếng, không ham làm quân vương gì. Nghĩ lại, khoảng thời gian niên thiếu ở Thái Thanh Đảo Hư Vân Phong này vẫn là đoạn thời gian tự do tự tại, vô ưu vô lo, vui vẻ khó quên nhất."

"Thật à?" Phương Tri Uyên mừng rỡ đến mức hai mắt sáng lên, nhỏ giọng nói, "Một khi đã vậy ——"

Lận Phụ Thanh đột nhiên ra hiệu im lặng, nhìn Phương Tri Uyên bằng ánh mắt "chuyện này nói sau". Hắn nhìn thấy Tuân Minh Tư vốn đang tập trung nhìn nhóm đệ tử ngoại môn tỷ thí dường như nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu nhìn về phía bọn họ.

"Đại sư huynh." Tuân Minh Tư quả nhiên cất giọng gọi một tiếng, tựa hồ có chuyện cần nói với hắn.

Lận Phụ Thanh vỗ vỗ trường đao: "Đi xuống."

Phương Tri Uyên niệm một câu, lệnh Tai Nha hạ xuống.

Lận Phụ Thanh nửa đường nhảy khỏi đao, nhẹ nhàng đáp đất, đi đến chỗ Tuân Minh Tư: "Có chuyện gì sao?"

"Suýt nữa quên mất chuyện quan trọng, đại sư huynh đừng trách." Tuân Minh Tư bước lên một bước, "Mấy hôm trước sư phụ tìm huynh, nhưng lúc đó ba người sư huynh muội đều hẹn nhau bế quan, không tiện quấy rầy, nên sư phụ giao phó… Đợi đại sư huynh xuất quan, nhắn huynh đến gặp người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!