Chương 49: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Một năm sương giá phủ liền cành (3)

Chuyện sau đó nữa, kỳ thật Lận Phụ Thanh cũng không còn nhớ rõ ràng.

Ngọn lửa bùng lên, lụa đỏ sáng bừng, càng thêm lóa mắt. Phương Tri Uyên kích động lôi kéo hắn một lúc lâu, đột nhiên dứt khoát ấn hắn lên giường hôn môi, trong miệng hàm hồ gọi sư ca.

Đầu óc Lận Phụ Thanh trống rỗng. Hắn vốn dĩ muốn bấm một thủ quyết dập lửa, lúc này cũng quên bén, thất thần để người kia hôn nửa ngày mới giật mình sực tỉnh.

Sao lại thế này…!?

Sao đột nhiên mọi thứ đều mất khống chế như vậy?

Ma Quân vừa hoảng vừa khó thở, vùng vẫy muốn tránh thoát, ngược lại lôi kéo cả hai mất thăng bằng ngã xuống đất. Phương Tri Uyên theo bản năng ôm Lận Phụ Thanh che chắn kín mít. Bọn họ lăn trên tấm thảm đỏ đang cháy hừng hực.

Lận Phụ Thanh cảm thấy hoa mắt, cứ thế mà chìm vào biển lửa rực rỡ này. Trâm cài rơi ra, tóc đen tản mát khắp áo đỏ, diễm lệ vô cùng.

Xuyên qua ngọn lửa, hắn nhìn thấy lụa đỏ như ráng chiều rơi đầy đất, xa hơn nữa là giá cắm nến bằng đồng nằm chỏng chơ, ánh nến đã tắt, như một giấc mơ. Tia lửa ở quanh thân, Ma Quân mở to đôi mắt, hàng mi run rẩy, thân thể không cử động được, bên tai là tiếng lửa cháy lách tách.

Không đau, cũng không nóng. Nến cưới là lửa thường, không ảnh hưởng đến tu sĩ bọn họ. Lận Phụ Thanh ngơ ngẩn bất động chỉ vì Phương Tri Uyên ôm chặt hắn, lại cúi đầu hôn hắn, so với ban nãy còn triền miên hơn.

Lận Phụ Thanh mờ mịt gọi: "Tri Uyên?"

Phương Tri Uyên đầu óc mơ hồ, ánh lửa nhuộm đôi mắt y thành màu đỏ sẫm, cực kỳ có tính xâm lược. Y mấp máy: "… Cô nàng mà ngươi thích đâu?"

Y đè Lận Phụ Thanh cứng ngắc, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, đột nhiên xé nát tấm áo cưới kia, động tác vô cùng lưu loát.

Phương Tri Uyên duỗi tay nắm lấy mắt cá chân người dưới thân, khàn khàn lẩm bẩm: "Ta ức h**p ngươi như vậy, sao không ai đến bảo vệ ngươi…"

Lận Phụ Thanh nháy mắt biến sắc.

Hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, run rẩy né tránh, thấp giọng nói: "Không được! Ta… Không được! Ngươi đừng làm loạn, không thể như vậy… Tri Uyên!"

Nhưng không dừng được nữa, tựa như lửa rơi vào rượu, chắc chắn phải bùng cháy. Ánh lửa sáng ngời từ màn lụa lan đến lớp giấy dán cửa sổ, từ tầm mắt lan vào cõi lòng, thiêu đốt lý trí thành tro bụi.

Gió nổi lên, đều sẽ thổi đến chân trời góc biển.

……

Đêm dài chưa tận, trăng non nhàn nhạt treo trên Tuyết Cốt Thành.

Đến khuya, Lận Phụ Thanh không còn chịu nổi nữa, ý thức mơ hồ, cảm thấy mình bị vây giữa ngọn lửa nóng bỏng, chìm nổi trong một làn sóng nhiệt. Hắn nghẹn giọng, khóe mắt đỏ lên, lệ nóng tràn ra, lăn xuống lọn tóc đen nhánh.

Mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát, không thể dừng được nữa.

Luận tu vi của Ma Quân cùng Tiên Thủ, âm khí và dương khí đều cực thịnh, mà âm dương hút nhau, dưới tình huống thân cận da thịt, không khác gì thiên lôi câu địa hỏa.

… Cái gọi là song tu, chính là như thế này.

Đáng tiếc, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên không chung đường. Trường hợp hai người hoàn toàn trái ngược nhau xưa nay chưa từng có, hiển nhiên không thể xếp chung mâm với cách song tu thông thường.

Hai khí âm dương hóa thành cự long vô hình, một đen một trắng, cuồn cuộn lưu chuyển trong kinh lạc bọn họ. Lúc này đừng nói là dừng lại, chỉ một chút sai lầm thôi cũng có nguy cơ nổ tan xác trong nháy mắt.

Lận Phụ Thanh ban đầu còn có thể liều mạng kiểm soát âm khí của mình, nhưng rất nhanh đã lực bất tòng tâm. Cảm giác rét buốt lan khắp người, như rơi vào hầm băng. Toàn thân hắn phát run, sợ mình mất khống chế sẽ khiến Phương Tri Uyên bị thương.

Nhưng không, Phương Tri Uyên trước sau vẫn luôn nóng rực, ngược lại còn làm dịu đi cái lạnh thấu xương trong cơ thể hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!