Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Một năm sương giá phủ liền cành (2)
Lận Phụ Thanh trong lòng chậm rãi cân nhắc, chân dẫm tuyết bước đến, cực kỳ tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Phương Tri Uyên, nhẹ giọng hỏi: "Chờ lâu không?"
"Không." Phương Tri Uyên rót rượu vào chén nhỏ, đưa cho Lận Phụ Thanh, "Sư phụ nói thế nào?"
"Sư phụ nói… Không thể nói."
Lận Phụ Thanh nhấp một ngụm rượu ấm, vung vẩy một chút: "Nhưng ta cảm thấy sư phụ biết cái gì đó. Nghiên cứu cấm thuật không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu người biết đến thứ này, không có khả năng không phát giác sự khác thường của hai ta."
Trên nhánh cây đột nhiên có tiếng phành phạch, một con chim non lông tím nhạt béo tròn bay xuống, dừng giữa hai người, là Tử Vi.
"Thôi," Phương Tri Uyên rề rà vốc một nắm tuyết, hứng thú mà ném vào con chim kia, "Đời trước ngươi hao tâm tổn trí nhiều rồi, hiện tại bình an vô sự, không bằng tranh thủ hai ba năm này nghỉ ngơi cho tốt."
"Prrr!!" Tử Vi vùng vẫy né tránh, nhưng không tránh được, ăn trọn nắm tuyết, "Chiếp chiếp chiếpppp!"
Hơn một tháng qua, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên ở trước mặt Tử Vi vẫn nói chuyện như thường, không kiêng dè né tránh cái gì… Có lẽ khinh khi con chim không thể nói tiếng người, kinh hoảng bao nhiêu cũng không xả ra được. Tóm lại, Cơ Nạp đã nghe được rất rất nhiều chuyện quá khứ của bọn họ.
Ban đầu nó còn sợ hãi kích động mà bay loạn khắp Hư Vân, chiêm chiếp cả đêm, dần dần bình tâm lại, đến lúc này đã có thể bình tĩnh nghe Ma Quân cùng Tiên Thủ ôn chuyện cũ.
"Ngươi còn nói ta, đều như nhau cả thôi." Lận Phụ Thanh lắc đầu cười. Hắn vẫn đang cân nhắc mảnh giấy đỏ giấu trong tay áo, âm thầm điều hướng sang chuyện này, chớp mắt nói, "Ngươi biết không, hôm nay là ngày lành."
Phương Tri Uyên ngạc nhiên bật cười: "Ngày gì?"
Lận Phụ Thanh nghiêm túc nói: "Ta đã hạ quyết tâm, muốn thẳng thắng với ngươi một chuyện."
—— Kỳ thật thời khắc này Ma Quân chỉ muốn dứt khoát nói "A Uyên, ta thích ngươi từ rất lâu rồi", nhưng hắn sợ phản ứng của sư đệ sẽ lại chọc giận hắn, khiến hắn tổn thọ.
Vậy nên Lận Phụ Thanh chỉ có thể lòng vòng, ra vẻ đứng đắn: "Ngươi có nhớ, từng có một lần chúng ta thử dung hòa âm khí ma tu cùng linh khí tiên tu, hòng hòa giải tiên ma lưỡng đạo."
"Ừ." Phương Tri Uyên hơi giật mình, đó là chuyện lâu lắm rồi. Y uống một ngụm rượu, "Sau đó ngươi không muốn tiếp tục."
Khi đó bọn họ mới vừa lần lượt trở thành Ma Quân và Tiên Thủ, tiên ma vẫn trong tình thế như nước với lửa. Không ai biết, kỳ thật Tiên Thủ và Ma Quân mỗi ngày đều vắt óc tìm cơ hội lén gặp mặt, âm thầm nghiên cứu vấn đề trái với lẽ tự nhiên này.
Lận Phụ Thanh thấp giọng nói: "Âm khí bạo ngược, khó khống chế hơn linh khí nhiều. Tu vi chúng ta lại tương đương nhau, ngươi luôn là người bị phản thương, ta làm sao tiếp tục được."
Tử Vi rốt cuộc cũng chui ra khỏi đống tuyết, chớp mắt chiếp chiếp, dẫm thành một chuỗi dấu chân trên nền tuyết. Phương Tri Uyên lại nâng bình rót rượu. Hai người ngồi sóng vai dưới tàng cây, một chén tiếp một chén, nhàn nhã trò chuyện, vừa khéo có một ngày đông yên tĩnh.
Lận Phụ Thanh nói tiếp: "Nhưng kỳ thật ta không buông bỏ được, bí mật tìm không ít người thử qua. Lúc ấy tiên ma căm hận lẫn nhau, ta lo lắng chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến ma tu trong Tuyết Cốt Thành làm loạn, không dám hó hé nửa lời."
Phương Tri Uyên nhíu mày: "Nếu ngươi không nói, ta quả thật không biết… Ngươi muốn thẳng thắng với ta chuyện này?"
Lận Phụ Thanh nhấp môi một chút, vành tai hơi đỏ lên, cúi đầu chôn nửa mặt vào lớp lông cừu trên cổ áo, lựa lời nói: "Ta… Khụ, ta muốn giấu hết sơ hở với bên ngoài, muốn danh chính ngôn thuận qua đêm với bọn họ, làm những chuyện "không giống người" mà không dấy nên nghi ngờ; lại muốn những người này có thể danh chính ngôn thuận tiếp xúc với bên ngoài cũng không để lại dấu vết gì."
"Ngươi…" Ngón tay Phương Tri Uyên run lên, chén rượu theo chao nghiêng, mấy giọt rượu rơi xuống. Y tựa hồ ý thức được chuyện gì đó, vẻ mặt bắt đầu thay đổi.
Y từ nhỏ đã quen ăn khổ, trong xương cốt tôi luyện ra trực giác nhạy bén như loài thú, gần như ngay lập tức phát giác ra sự khác thường trong thái độ cùng ngôn ngữ của Lận Phụ Thanh, suy đoán ra vài thứ. Nhưng y bị chính phỏng đoán của mình làm cho phát hoảng, cảm thấy chuyện này quá mức ly kỳ, thậm chí hoang đường hết sức, không dám tin tưởng.
Thế nên, Phương Tri Uyên cũng chỉ có thể giả vờ trấn định, làm như cái gì cũng không hiểu: "Ngươi… làm như thế nào?"
"… Phương Tri Uyên!!" Không ngờ Lận Phụ Thanh đột nhiên nổi giận, vốc một nắm tuyết ném thẳng vào mặt Phương Tri Uyên, " —— Đồ xấu xa! Ngươi một hai ép ta phải vứt hết mặt mũi, tự tay bẻ miệng ngươi mớm từng chút một cho ngươi rõ phải không!?"
Phương Tri Uyên không có chút phòng bị, ngơ ngác ăn trọn nắm tuyết.
Lận Phụ Thanh vừa bực vừa xấu hổ, ném thêm hai nắm tuyết nữa, vẫn chưa vừa lòng, một tay đẩy Phương Tri Uyên ngã xuống nền tuyết: "Ta chưa từng có ai khác!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!