Chương 47: II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Một năm sương giá phủ liền cành (1)

Tiên thư có viết: Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Âm dương sinh ra toàn bộ thế giới.

Phía trên bầu trời là quy luật của đạo, chi phối vạn vật; sâu nơi đáy đất là suối vàng thông đến cõi âm, sinh tử luân hồi.

Giữa trời và đất sinh ra chín châu, trong đó Tề, Sở, Tần, Tấn là bốn châu phàm giới; Ly, Ô, Lục Hoa, Dương Hòa, cùng Tây Vực hoang vu là năm châu tiên giới.

Mười chín năm trước, phàm giới, Tề Châu.

Tháng chạp là thời điểm lạnh nhất năm. Một nhóm chiến mã băng qua hoang lộ gập ghềnh, mặt đất rung chuyển, cuốn lên từng trận bụi bặm. Nhóm người này y phục pha tạp, thân mặc giáp vải, trên yên ngựa treo đao kiếm giáo cung cùng nhiều loại vĩ khí khác. Bọn họ là nhóm anh hùng hảo hán hào sảng của vùng núi Cửu Long này.

Khi phóng ngựa trên con đường rừng vắng vẻ, người đàn ông dẫn đầu chợt ghìm ngựa, giơ tay bảo mọi người dừng lại.

"Hưu…"

Trong dân gian kháo nhau rằng nhóm hảo hán Cửu Long Trại còn có kỷ luật hơn cả quan binh. Ngựa đồng thời hí vang một tràng, sau đó toàn bộ đều ổn định mà dừng lại. Một người đàn ông da ngâm trên mặt có vết sẹo thúc ngựa lên hỏi: "Đại đương gia, có chuyện gì?"

Người đàn ông trông cao lớn oai hùng dẫn đầu kia chính là Tô Hồng, đại đương gia Cửu Long Trại. Ông vẫy tay: "Suỵt, ngươi nghe thử, có tiếng khóc đúng không?"

Mặt sẹo gãi gãi đầu: "Tiếng khóc? Không nghe."

Tô Hồng nói: "Mọi người ở đây chờ ta."

Tô Hồng một mình xuống ngựa, hướng vào rừng sâu, để lại một đám anh em trố mắt nhìn nhau.

Không đến nửa khắc, lại thấy Tô đại đương gia cười ha hả trở ra, dùng áo ngoài bọc một thứ gì đó trong lồng ngực, mang ra cho mọi người xem: "Ta nghe có tiếng khóc mà! Nhìn xem, là một đứa con nít."

Đúng là con nít, hoặc nên nói là một đứa bé, dường như chưa đến một tuổi, mi thanh mục tú, cực kỳ đáng yêu. Đáng tiếc, không rõ là đói lả hay là bị đông lạnh rồi, yếu ớt đến không còn sức khóc nữa, chỉ có thể nức nở khe khẽ trong cổ họng, giống một chú mèo con sắp chết cóng.

Mặt sẹo liếc mắt một cái, lập tức thở dài: "Nhà nào tạo nghiệt quá, ngày đông lạnh lẽo này mà ném ra đường, sói không tha mất thì cũng không chịu nổi mấy canh giờ."

Tô Hồng nói: "Hết cách rồi, thời buổi lương thực thiếu thốn. Đứa nhỏ này trông da non thịt mềm, không chừng lớn lên cũng không đủ mạnh khỏe để làm việc, gặp cha mẹ nhẫn tâm ắt bị vứt thôi."

Trong nhóm huynh đệ, một người gầy còm chui ra, đôi mắt trợn to nhìn một chút, vỗ tay nói: "Đại đương gia! Đây không phải tạo nghiệt, mà là tạo phúc!"

Tô Hồng ngạc nhiên: "Phúc? Là sao?"

"Ha ha, đại đương gia ngẫm lại xem, phu nhân thân thể ốm yếu, từ sau cái lần sảy thai không phải thường khóc thầm, nói đời này không thể sinh cho ngài một thằng nhóc béo tròn sao?"

Mặt gầy hớn hở, vung tay chỉ trời chỉ đất: "Chỗ anh em mà nói, ngài mang đứa nhỏ này về đi, nói với phu nhân là trời cao thấy sơn trại chúng ta nhiều năm hành hiệp trượng nghĩa, khai ân ban phước, tặng cho hai vợ chồng ngài đứa trẻ này! Phu nhân ắt sẽ rất vui mừng!"

"Hê! Nhãi ranh này!" Mặt sẹo huých gã một cái, cười lớn, "Cái gì cùng dám nghĩ ra được!"

Gầy còm cười cười: "Ca ca, ta đây không phải là lo lắng phu nhân cả ngày mặt ủ mày ê sao! Vừa khéo, có câu nói gì mà, cứu một mạng người hơn làm cái gì gì đó —— đúng không?"

Gầy còm chưa nói xong, gương mặt Tô Hồng đã tràn đầy vui vẻ. Ông ta phá ra cười: "Được, được lắm! Không dám tin đời này Tô Hồng ta còn có thể có đứa con trai!"

Nhóm thổ phỉ lập tức hò hét nhốn nhào, cười ầm vang một trận. Tô Hồng ôm đứa trẻ giữ trên đầu vai, nhảy lên ngựa quát lớn: "Anh em, đi! Trở về trại, ta mời mọi người ăn uống no say!"

……

Tám năm sau.

Liệt hỏa thiêu đốt, đao kiếm đẫm máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!