Chương 46: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Nơi cuối tầm mắt là đường về (2)

Túc chu vững vàng hạ xuống, Phương Tri Uyên còn chưa kịp nhấm nháp một câu kết thành bạn đời cùng nhau quy ẩn của Lận Phụ Thanh đã bị sư đệ sư muội vây quanh. Hai người vừa lên túc chu đã thấy Thân Đồ ngồi trên mũi thuyền nhe răng cười hì hì, vẫy tay với Lận Phụ Thanh.

Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ: "Ngươi đến đây làm gì?"

Thân Đồ Lâm Xuân không hề khách sáo: "Tây Vực vắng vẻ, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài, ta phải tranh thủ chơi bời một phen."

"Sao thế —— Bằng hữu từ xa đến, chẳng lẽ Lận đại sư huynh không chào đón?" Tiểu yêu đồng nháy mắt, cười không ngậm được mồm, "Ấy, đừng lo, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn, không quấy rầy các ngươi."

Tuân Minh Tư hắng giọng ho khan, có chút xấu hổ: "Đại sư huynh, Xuân Nhi muốn mấy bản nhạc phổ của Minh Tư, những thứ đó ta đều để ở Hư Vân, Xuân Nhi khăng khăng muốn tự đến lấy…"

"…"

Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên nhìn nhau ngầm hiểu.

Hay thật, mới qua có mấy ngày, gọi Xuân Nhi đến thuận miệng luôn rồi. Tình hữu nghị giữa nhạc tu với nhau, người bình thường không lý giải được.

Túc chu theo hành trình bay về Thái Thanh Đảo. Lận Phụ Thanh dựa mép thuyền hóng gió, hỏi mọi người: "Chuyến này đi chơi có vui vẻ không?"

Bọn họ sôi nổi trả lời.

Diệp Hoa Quả: "Đánh nhau… hơi hơi hơi đáng sợ! Nhưng mà Lục Hoa Châu thật náo nhiệt! Kim Quế Cung rất đẹp!"

Tống Hữu Độ: "Hả giận."

Tuân Minh Tư: "Biết được nhiều thứ mới mẻ, hưởng lợi không ít."

Lời của Thẩm Tiểu Giang bị Tam sư huynh nói hết rồi, đành gật lấy gật để theo. Kỳ thật đứa trẻ này là người thay đổi nhiều nhất, sau mười ngày nửa tháng mài giũa đã trưởng thành hơn nhiều.

Mọi người trò chuyện thêm mấy câu. Phương Tri Uyên không có gì để nói, lúc thì nhìn tiểu tử tiêu loan trong tay, lúc thì nhìn Lận Phụ Thanh.

Diệp Hoa Quả là người đầu tiên phát hiện ra con chim nhỏ này, reo lên: "A, này… con gì đây! Dễ… dễ thương quá!"

Tử Vi run run: "Chiếp chiếp chiếp chiếp."

Diệp Hoa Quả háo hức: "Nó biết kêu kìa, chiếp chiếp!"

Tử Vi nổi giận vỗ cánh phành phạch: "Chiếp chiếp! chi chi chiếppp!!"

Diệp Hoa Quả lập tức hùa theo: "Chiếp chiếp? Chiếp chiếp chiếp?"

Tử Vi tuyệt vọng: "…"

Không thể giao lưu, còn bị chọc ghẹo như một con chim ngốc. Tử Vi Thánh Tử bi thương khuất nhục, ngã bẹp về tay Phương Tri Uyên, héo như tro tàn.

Mọi người còn đang vui đùa, Lận Phụ Thanh đã đứng lên đi về phòng, nhàn nhã thả lại một câu: "Tối qua không ngủ, ta đi ngủ bù."

Mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu.

Người tu đến Kim Đan kỳ rồi còn muốn ngủ bù, đúng là chuyện ngoài sức tưởng tượng. Nhưng Lận đại sư huynh Lận Phụ Thanh xuất thân từ phàm giới, kiên định duy trì nếp sinh hoạt của người bình thường, thế nên chuyện này chẳng có gì lạ.

"…" Phương Tri Uyên nhìn theo Lận Phụ Thanh, sắc mặt bất định.

Lại qua một lúc, y cũng đột nhiên đứng lên, đại phát từ bi mà ném lại một câu: "… Ta cũng không ngủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!