Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Nơi cuối tầm mắt là đường về (1)
Ngày hôm sau, Lận Phụ Thanh tỉnh lại vào tảng sáng.
Ma Quân cau mày, đỡ thái dương, chậm rãi ngồi dậy. Đan dược của Kim Quế Cung quả thực chất lượng, Lận Phụ Thanh cảm thụ cơ thể một chút, thấy bản thân mình không còn đáng ngại nữa. Hắn bấm khiết tịnh quyết làm sạch máu vết trên y phục, tháo dây buộc tóc cắn giữ trong miệng, sửa sang lại tóc tai chỉnh tề. Làm xong hết thảy hắn bình tĩnh đứng lên, như thể một buổi tối vừa rồi không hề phát sinh chuyện gì k*ch th*ch.
Lận Phụ Thanh quay đầu, thấy Cơ Nạp nằm hôn mê. Một nửa thần hồn của Tử Vi Thánh Tử bị hắn giam trong thức hải, nếu hắn không cho phép, y không thể tỉnh lại. Lận Phụ Thanh cong khóe môi, đánh thức Cơ Nạp.
Cơ Nạp tỉnh lại, nhìn hắn bằng ánh mắt như tro tàn. Lận Phụ Thanh cười nói: "Thỉnh Thánh Tử cứ yên tâm bế quan, không cần đưa ta xuống."
Cơ Nạp căm hận: "Ta sẽ đích thân giết ngươi."
Lận Phụ Thanh nghiêm túc gật đầu: "Ta chờ."
Lận Phụ Thanh từ đài Sơn Hải Tinh Thần đi xuống, đường đường chính chính mà bái biệt các vị trưởng lão Tử Vi Các, ra khỏi nơi này từ cửa lớn.
Trước khi rời đi, trưởng lão phụ trách lễ tiết còn lịch sự hỏi tiểu tiên quân có cần mượn túc chu của Tử Vi Các không, Lận Phụ Thanh nghĩ một chút, cười nói nơi này không xa Lục Hoa Châu, hắn có thể tự ngự kiếm về.
Tử Vi Các nằm trên núi, hiện giờ lá cây đã nhuốm sắc đỏ vàng. Khi đệ tử Tử Vi Các hai bên đẩy cổng cho hắn, một cơn gió mạnh ập đến. Lận Phụ Thanh nhắm mắt ngẩng đầu, ánh mặt trời phủ lên hàng mi. Hắn ngửi được hương cỏ cây trong cơn gió thoảng.
Lần này, hắn không giết ai.
Hắn chu toàn được cả hai chuyện mà hắn mong cầu.
Lận Phụ Thanh mở mắt, đáy mắt một mảnh trong trẻo. Hắn chậm rãi đi xuống dọc theo sườn núi, tiếng bước chân nện vang rõ ràng. Bóng tối quanh thân rút đi từng chút một, ánh sáng cùng hơi ấm dần dần hiển lộ. Tựa như bóng ma trói buộc hắn gần trăm năm qua đã tan biến dưới ánh mặt trời, rơi rớt hết ở sau lưng.
Thật tốt.
Hắn nâng tay định gọi ra Đồ Nam, đột nhiên khựng lại. Lận Phụ Thanh hơi giật mình, nhìn thấy một người ở xa xa chỗ ngã rẽ vào sơn đạo.
Bóng người thân thuộc vô cùng.
Phương Tri Uyên tay ôm trường đao, lưng dựa vào một tảng đá, hơi ngẩng đầu, hình như đang nhìn mây trắng ngang trời. Mái tóc bị gió thổi rối, Lận Phụ Thanh không nhìn rõ vẻ mặt của y, chỉ có thể ngắm nhìn sườn mặt thích mắt cùng đường môi mỏng…
Y cứ như vậy…
Mà đứng ở đây cả đêm sao.
Lận Phụ Thanh lại cảm thấy lòng đau âm ỉ, chân nặng nề đến không bước nổi.
Hắn biết Tri Uyên vẫn luôn xem hắn là thần tiên trên mây, nhưng thực tế thì sao? Hắn đã ô uế từ cả trăm năm trước rồi.
Hắn giết Tử Vi Thánh Tử một lòng vì nhân gian kia, đôi tay đã vấy máu. Hắn che giấu quẻ tính mà Thánh thủ quá cố Nguyễn Minh Thông đã dùng mạng đánh đổi, hắn che giấu tai họa mà tinh bàn Tử Diệu tiên đoán. Hắn ngụy tạo di ngôn của Cơ Nạp, một mình hắn lừa gạt chúng sinh tam giới, lừa suốt ba năm.
Thời thiếu niên hắn quá ngông cuồng, trong tay chỉ có ba thước kiếm, vậy mà dám đòi diệt sao sáng, trảm thiên công. Hắn không biết sợ, lại quá tham lam, hắn cảm thấy mình dùng mạng tranh đua, chẳng lẽ không tranh nổi một kết quả viên mãn hay sao.
Hắn muốn tiểu họa tinh của hắn, cũng muốn nhân gian thanh bình.
Nhưng kết cục… hắn hao hết tâm huyết cũng không thể nghịch thiên sửa mệnh.
Âm họa buông xuống, trở thành kiếp nạn lớn nhất của cả tiên giới, vô số tu sĩ bị đọa ma, chiến loạn không ngừng, sinh linh đồ thán. Nghiệp chướng của toàn bộ tam giới đè lên hắn, hắn là ma, là họa, là tội ác nhất trong muôn vàn tội ác. Hắn dơ bẩn khôn kham, còn không biết hối cải… Hắn kỳ thật không xứng.
Còn Phương Tri Uyên…
Dưới chân núi, Phương Tri Uyên dường như có cảm giác, quay đầu nhìn, ánh mắt sáng lên: "Sư ca."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!