Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Năm đó ngân hà nhuốm máu tươi (2)
Keng!!
Đồ Nam kiếm rơi khỏi tay, va xuống nền, máu từ mũi kiếm b*n r*.
"Khụ khụ…!"
Gần như là cùng lúc với Đồ Nam rời tay, hai gối Lận Phụ Thanh cũng nện mạnh xuống đất. Hắn uể oải suy sụp, mặt trắng bệch, cả người run bần bật, đột nhiên phun ra một búng máu. Lận Phụ Thanh lảo đảo, thân trên không tự chủ được mà khụy về trước. Hắn không ngừng run rẩy, không ngừng hộc máu, trước mắt một mảng tối đen, cái gì cũng không nhìn rõ. Ngón tay hắn co rút, đầu ngón tay tái xanh.
Hắn… đã giết…
Hắn đã giết… Cơ Nạp…
Lận Phụ Thanh cố hết sức mở mắt, tìm kiếp thân thể Cơ Nạp trong tầm nhìn tối tăm mờ mịt. Hắn thấy Tử Vi Thánh Tử nằm trên mặt đất, máu lan ra từ cơ thể đã bất động… chảy mãi không ngừng, vấy vào tinh bàn Tử Diệu thê lương.
"Khụ…!" Lận Phụ Thanh đột nhiên thẳng người, khẽ run hai cái, lại sặc ra một ngụm máu lớn, chất lỏng đỏ tươi vẩy khắp mặt đất.
Trên đỉnh đầu giăng kín mây đen, dường như sắp mưa, đài Sơn Hải Tinh Thần vừa tối vừa lạnh lẽo.
Cả người Lận Phụ Thanh đã ướt sũng mồ hôi lạnh, hô hấp vừa gấp lại vừa yếu ớt. Hắn run rẩy lấy ra từng bình đan dược trong túi càn khôn, không nhìn kỹ mà nuốt hết vào.
Nhưng vô dụng. Sau khi thiêu đốt tu vi, Lận Phụ Thanh cảm nhận được khắp người mình đều nứt toác, linh lực điên cuồng chảy ra. Tu vi từng là thứ mà hắn tự hào, lúc này liên tục sa sút.
Từ Kim Đan xuống Khai Quang…
Từ Khai Quang xuống Trúc Cơ…
Từ Trúc Cơ xuống Dẫn Khí…
Lận Phụ Thanh cắn đầu lưỡi, ép mình không ngất xỉu. Nơi này vẫn là đài Sơn Hải Tinh Thần của Tử Vi Các, nếu có người phát hiện hắn giết Thánh Tử…
Tử Vi Các có những thứ như đại trận Cửu Chuyển Diệt Hồn, nếu để một đại năng trực tiếp bắt giữ thần thức của hắn, dù là đại nạn buông xuống hay họa tinh phải chết đều sẽ không còn là chuyện đơn giản như hiện tại.
Lận Phụ Thanh cắn răng buộc mình gượng dậy, đứng trong đêm lạnh mệt mỏi che khuôn miệng đầy máu, ngẩng gương mặt trắng bệch, nhìn trời bằng đôi mắt thất thần.
Hắn nhìn vòm trời dày nặng u ám, đột nhiên phát giác… tự mình đã phế mình, đời này không còn hy vọng phi thăng thành tiên.
Không thể diệt ngôi sao kia cho tiểu họa tinh của hắn.
Hắn thất hứa rồi.
Lận Phụ Thanh run rẩy nâng tay, trong tay là một tấm phù văn Hỏa Hồng trôi lơ lửng. Phù văn tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ, cuồn cuộn sóng nhiệt, là phù văn tấn công hệ hỏa cất chứa sức mạnh của tu sĩ Đại Thừa. Đây vốn là của sư phụ cho hắn để phòng thân…
Ký ức ấm áp đột nhiên ùa đến.
Trước khi đến Lục Hoa Châu, hắn ở đỉnh Hư Vân chủ phong ăn vạ trong lòng sư phụ, áo bào trắng dính đầy tuyết.
Doãn Thường Tân ôn tồn cười, chọc giữa mày hắn, nói hắn giống một con cáo nhỏ lăn lộn trên nền tuyết, sau đó cho hắn tấm phù văn Hỏa Hồng này.
"Ơ, Thanh Nhi cần thứ này làm gì?" Thiếu niên tiên quân không để tâm, phủi tuyết dính trên người, khanh khách cười, "Con cũng đâu có đi chọc phá tu sĩ Đại Thừa."
Sư phụ chậm rì rì nói: "Con không chọc, tiểu họa tinh của con cũng không?"
Lận Phụ Thanh cắn môi ngẫm nghĩ: "… Cũng phải, sợ là A Uyên muốn đi đánh nhau với Phương gia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!