Chương 43: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Năm đó ngân hà nhuốm máu tươi (1)

Đời trước, trên đài Sơn Hải Tinh Thần.

……

"Xin Lận tiểu tiên quân vì tam giới diệt trừ họa tinh."

Tử Vi Thánh Tử hành lễ thật sâu. Cơ Nạp khom người mà bái, tiếng nói bay bổng trong đêm đầy sao.

Lận Phụ Thanh chậm rãi ngồi dậy. Sau những đả kích liên tiếp, sắc mặt tiểu tiên quân đã tái nhợt, khiến đôi mắt hắn càng thêm thăm thẳm.

Lận Phụ Thanh dùng đôi mắt đó nhìn Tử Vi Thánh Tử gần trong gang tấc, tựa hồ như lần đầu tiên quen biết Cơ Nạp, nghiêm túc, cẩn thận đánh giá y từ đầu đến chân.

Hắn nhớ đến thiếu niên áo tía ở vách núi, nghe hắn bịa đặt lung tung mà nghẹn lời không đáp nổi. Khi đó gương mặt Cơ Nạp có bao nhiêu là thuần khiết cùng ngây thơ, trong lòng đột nhiên dâng lên những cảm xúc vô cùng phức tạp.

Lận Phụ Thanh nói: "Tử Vi, cái ngày gặp nhau ở trên vách núi có hoa lăng tiêu nở, hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên tương ngộ đúng không."

"Ngươi từ nhỏ bế quan ở đài Sơn Hải Tinh Thần, lần đầu tiên rời khỏi Tử Vi Các là đi theo chỉ thị của tinh bàn, vì tam giới mà tìm đến ta, kẻ có thể giúp ngươi diệt họa tinh."

"…"

Cơ Nạp cúi mặt không nói gì.

Y im lặng, sự im lặng mang ý nghĩa thừa nhận.

"… Cơ Thánh Tử." Vẻ mặt Lận Phụ Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện xa xưa, "Ngươi có biết âm mệnh họa tinh trong miệng ngươi, đã gặp ta trong hoàn cảnh nào không?"

Cơ Nạp đáp: "Ta biết ngươi cứu mạng y, Phụ Thanh, ngươi là một người lương thiện."

Lận Phụ Thanh không màng lời này, tự mình nói tiếp: "Khi mang y ra khỏi lòng biển, ta còn nghĩ mình vớt được một cỗ thi thể, ôm vào trong lòng mới phát hiện ra là vẫn còn sống. Ta từng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao một đứa trẻ như vậy lại một thân một mình chìm trong biển, sau đó mới biết là y nhảy khỏi thuyền."

Cơ Nạp lộ ra vẻ mặt không hiểu. Lận Phụ Thanh tiếp tục: "Khi đó họa tinh cũng chỉ mới mười hai tuổi, kéo cả người vừa thương tích vừa bệnh tật trốn trốn tránh tránh, kiệt sức ngất xỉu trong khoang đáy một thuyền đánh cá. Thuyền đánh cá giương buồm ra khơi, ngư dân mới phát hiện ra y, một đám người chĩa xiên cá vào y bắt y nhảy xuống biển."

"Thánh Tử, ngươi thấy có buồn cười không?" Lận Phụ Thanh nhàn nhạt nhìn lên, "Tri Uyên khi đó đã Trúc Cơ, dù bị thương nặng, nhưng g**t ch*t chục ngư dân người phàm thì có gì khó. Những thứ ngư dân cầm uy h**p y kỳ thật đều là sắt bình thường, Tri Uyên bóp nhẹ là nát."

"Nhưng họa tinh chỉ bò dậy, lết đến cạnh thuyền, mang theo đao nhảy xuống. Y tự mình nhảy xuống biển… Đến tận bây giờ, ta vẫn không biết khi đó y rốt cuộc nghĩ gì."

Sắc mặt Cơ Nạp thay đổi.

"Thời gian đầu ta giữ Tri Uyên ở lại Hư Vân, y hoàn toàn không chịu an phận." Ánh mắt Lận Phụ Thanh có chút mông lung, giống như đang chìm vào hồi ức, "Y động tay động chân, mắng chửi người khác, châm chọc mỉa mai, đập phá đồ vật, không hề biết ơn… Bảy năm, khắp tiên giới đồn y xấu tính cứng đầu, không biết sửa sai, đồn y tất lạc lối, còn đồn ta và y bao năm không hợp nhau… Nhưng ta biết rõ."

"Ta biết rõ, y sợ liên lụy ta gặp họa, muốn khiến ta chán ghét y, trông mong ta đuổi y đi."

"…"

Cơ Nạp trầm mặc.

Lận Phụ Thanh thở dài: "Tử Vi Thánh Tử… Ngươi từ nhỏ được hậu đãi, có sư tôn trưởng lão che chở trên đài Sơn Hải Tinh Thần, được giáo dưỡng hướng thiện, chưa từng dính một hạt bụi trần, chưa từng nhiễm một vết máu bẩn. Tu sĩ tiên giới ngưỡng mộ ngươi, phàm giới lập miếu cung phụng ngươi… Ngươi tất nhiên cảm thấy một người hy sinh vì tam giới là một việc rất vĩ đại, cũng là một việc hết sức bình thường."

Tiểu tiên quân áo trắng ngẩng đầu nhìn lên, ngàn sao trên đài Sơn Hải Tinh Thần phản chiếu trong mắt. Lận Phụ Thanh theo thói quen mà tìm vì tinh tú của mình. Họa tinh kia đỏ thắm, hắn từng nói nhìn nó như ngọc san hô, cũng giống hoa anh đào, là đóa hoa trân quý, lại mềm mại đáng yêu.

"… Nghiệt chủng họa tinh trong miệng ngươi bị thế đạo khinh nhục ngược đãi, bị thế nhân dẫm xuống huyết bùn. Y rõ ràng có thể hận, có thể oán, rõ ràng có thể bất chấp hết thảy làm một họa tinh báo thù."

"Nhưng y chọn nỗ lực giãy giụa trong huyết bùn, giãy ra một trái tim chân thành đến quang minh lỗi lạc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!