Chương 40: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Tử Vi tính trộm nhìn Bắc Đẩu (2)

Ba ngày sau, kết quả Kinh Quế Thí được công bố. Lần này có thể nói là xưa nay hiếm có.

Nhan Viện trưởng của Thức Tùng Thư Viện từng nói, ông kính sợ thế hệ này.

Tinh anh kỳ tài hiển lộ, quả thật như muôn sao tranh nhau chiếu rọi, hết thảy đều được kỳ Kim Quế Thí này phản ánh toàn vẹn. Thiên tài tụ tập chú định là một hồi nhiệt huyết sục sôi, chấn động tiên giới, thế nhưng ——

Nửa chừng, phượng hoàng tuyết Mục Tình Tuyết bỏ đấu, huynh đệ Chu Kỳ Phương gia bỏ đấu, Phù Dung Các Hạ y tiên bỏ đấu, Hư Vân Lận Phụ Thanh… bỏ đấu.

Cuối cùng, Hư Vân lâu nay lánh đời lại trở nên vô cùng nổi bật.

Thẩm Tiểu Giang tại trường thi phá cảnh Trúc Cơ, tu vi lót đường, thế nhưng chung cuộc chen chân vào được nhóm giữa.

Ngũ đệ tử Tống Hữu Độ, quỷ tài khí tu, tu sĩ có tu vi cao hơn cũng chưa chắc dám đấu với hắn, sợ sơ sẩy một cái bị hắn "xả giận", cuối cùng xếp hạng hai mươi hai toàn bảng, đứng nhất trong nhóm khí tu.

Tam đệ tử Tuân Minh Tư, tuy bại một trận dưới tay tiểu yêu đồng, nhưng tài nghệ cùng trình độ âm vận là không thể nghi ngờ, cuối cùng xếp thứ mười.

Tứ đệ tử Diệp Hoa Quả, y kiếm song tu, kiếm đạo có thể sánh ngang Kiếm Cốc đại sư huynh Hiên Viên Ý, chỉ kém một chút về tu vi, chung cuộc xếp thứ năm.

Nhưng mà, bọn họ dù có chói lọi bao nhiêu cũng phải xếp sau một cái tên.

Phương Tri Uyên.

Đứng đầu Kim Quế Thí, nhận được vòng nguyệt quế kim quế.

Trước đó một tháng, không ai có thể ngờ được họa tinh Phương gia năm nào lại có thể một bước lên trời tại Kim Quế Thí, xếp hạng nhất, vinh quang vô thượng.

"—— Khốn nạn!!"

Chu Kỳ Phương phủ, gia chủ Phương Thính Hải mặt mày dữ tợn, phất tay áo hất đổ bàn trà, trà cụ bằng gốm men xanh giá trị mấy vạn linh thạch rơi trên mặt đất vỡ nát.

"Nghiệt súc đó… Nghiệt súc đó!!"

Phương Thính Hải mắt đỏ quạch, lẩm bẩm: "Thật sự là kiếp nạn Phương gia sao. Sớm biết như vậy, lúc trước nên thẳng tay g**t ch*t…!!"

Ngoài cửa một trận ồn ào, tiếng tôi tớ kinh hô khắp nơi.

"Ôi chao, thế tử…"

"Thế tử, ngài không thể vào…"

Thế tử Phương Xích Kỳ nghiêng ngả lảo đảo mà tiến vào, điên điên khùng khùng —— Gã hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, không còn chút nào dáng vẻ anh tuấn phong lưu trước kia, chỉ sót lại thân hình gầy gò, hai má hõm sâu, giống hệt một quỷ bệnh lao.

"Phụ, phụ thân… Phụ thân!"

Phương Xích Kỳ hai mắt trố ra, run rẩy vỗ ngực mình. Gã đã thành một phế nhân, nói mấy câu lại phải há mồm thở hồng hộc.

"Phương, Phương Tri Uyên, tiểu nghiệp chướng kia… Đáng chết! Đáng chết! Người phải… phải trả thù… trả thù cho con!!"

Ánh mắt Phương Thính Hải tràn đầy vẻ phiền chán. Lão vẫy tay lệnh người đỡ Phương Xích Kỳ trở về.

Đêm hôm đó, lão nghĩ vẫn còn nửa đan tâm của Phương Tri Uyên trong tay, quyết định bỏ vốn gốc, tự mình xuống nước mời Hạ Định Lan đến, muốn giữ lại cái danh thiên tài cho đích trưởng tử. Không ngờ Hạ Đinh Lan chân trước vừa đến, chân sau đã thấy người hầu mà lão phái đi lấy đan tâm kinh hoảng chạy lại, báo rằng mật đạo có người mở, đan tâm mất tăm mất tích…

Phương Thính Hải khi đó nộ khí công tâm, suýt phun một búng máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!