Chương 39: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Tử Vi tính trộm nhìn Bắc Đẩu (1)

Lận Phụ Thanh thật sự muốn giải thích rõ ràng với Phương Tri Uyên rằng đời trước hắn không hề có cái thể loại hậu cung như trong tưởng tượng của y. Hắn đương nhiên cũng không có ý định nạp Phương Tri Uyên làm "cơ thiếp hậu cung".

Nhưng người này khăng khăng không nghe.

Lận Phụ Thanh giải thích một câu, Phương Tri Uyên lập tức chèn ba câu "Đừng nói", "Không cần dỗ ta", "Ta không nghe". Lận Phụ Thanh kiên trì giải thích, Phương Tri Uyên liền giơ tay bịt miệng hắn.

Lận Phụ Thanh thật sự bị y hành hạ đến thể xác lẫn tinh thần đều tiều tụy.

Tại sao? Rốt cuộc là tại sao lại thành thế này??

Lận Phụ Thanh nghĩ: Thôi, về Hư Vân rồi trực tiếp kéo người này đến quỳ trước sư phụ, bái thiên địa, kết thành bạn đời.

Sau đó song tu. Song con mẹ nó tu!

Đến lúc đó xem y còn dám nghĩ lung tung nữa không.

Những ngày nhàn nhã cứ vậy mà trôi đi.

Với tình trạng hiện tại, Lận Phụ Thanh không thể tiếp tục tham gia Kim Quế Thí nữa. Hắn cũng hoàn toàn không để ý đến xếp hạng, chỉ vui vẻ chiếm giường lớn, thoải mái dưỡng thương ở Kim Quế Cung. Nhưng khi Phương Tri Uyên muốn ở cùng, hắn lại không vui: "Không được, ngươi phải đứng đầu Kim Quế Thí cho ta."

Lận Phụ Thanh cũng nói rõ sự tình liên quan đến Vương Chiết phát sinh trên vách núi cho mọi người nghe. Cũng phải nói, đều là cố nhân từ đời trước tụ tập lại, bớt được rất nhiều việc. Hắn không cần lòng vòng, chỉ nói một câu "Người nọ là chân thần mắt vàng", mọi người đều thông suốt.

Thân Đồ bắt chéo chân, cười nói: "Cấm thuật của Quân Thượng đúng là lợi hại, cả thiên ngoại thần cũng đem về được?"

Lận Phụ Thanh đã quen với giọng điệu châm chích của tiểu yêu đồng, cũng không phật lòng, thản nhiên thừa nhận: "Cấm thuật trên đời đều liên quan đến quy tắc cơ bản nhất của đại đạo, có rất nhiều chỗ ta cũng không hiểu. Nếu thiên ngoại thần cũng bị ảnh hưởng, e rằng sẽ xảy ra không ít biến cố ngoài ý muốn, các ngươi phải lưu tâm hơn."

Hắn cuối cùng cũng không nói với Phương Tri Uyên về chuyện đời trước, thiên ngoại thần giết y ở chân núi Hư Vân chính là Vương Chiết kia. Lúc ấy Phương Tri Uyên vốn đã là ngọn đèn cạn dầu, qua tám vạn dặm đào vong đẫm máu, thần đao Hoàng Dương tượng trưng cho Tiên Thủ gãy nát, ngũ trảo kim long là linh thú định khế ước chủ tớ với y cũng đã chết, bản thân y thì cạn kiệt linh lực, trọng thương mất máu, e rằng ý thức đã mơ hồ, không nhớ được cái gì, càng khỏi nói đến việc bị kẻ nào g**t ch*t.

Lận Phụ Thanh nghĩ, nếu nói thật với Phương Tri Uyên, không chừng người này lại đùng đùng nổi giận, không tin nổi mình vậy mà chết dưới tay một thiên ngoại thần ngu đần cỡ đó.

Lận Phụ Thanh vẫn nhớ rõ trong đêm mưa rào rạt kia, dưới chân núi Hư Vân, truy binh của Mục Hoằng đã đuổi đến, Phương Tri Uyên cả người toàn là máu, nước mưa không cách nào át đi mùi tanh nồng. Hắn vẫn luôn được Phương Tri Uyên che chở trong lòng, sạch sẽ, không vấy máu, không dính bùn. Tiểu họa tinh dùng một góc áo che đi tầm nhìn của hắn, trong bóng tối, hắn chỉ có thể nghe y th* d*c dồn dập, cùng tiếng ho ra máu.

Lận Phụ Thanh nhẹ giọng nói, ngươi thả ta xuống. Phương Tri Uyên liền hồi đáp, sắp đến rồi, ngươi cố gắng một chút… Sắp đến rồi.

Sau nữa, Phương Tri Uyên thật sự không thể ôm hắn đi tiếp.

Tiên khí cuối cùng của Lận Phụ Thanh là một thanh trượng màu xanh tên Ngũ Xích Thanh Minh. Hắn dùng thanh trượng chống đỡ thân mình, một mình đi lên núi. Phương Tri Uyên miễn cưỡng giữ hắn lại một chút, khép kín cổ áo cho hắn.

Suy yếu mà nói với hắn một câu cuối cùng: "Mưa lớn, ngươi đi chậm thôi… chậm thôi."

Sợ hắn trượt chân, sợ hắn té ngã, sợ hắn trầy trụa.

Thậm chí mệt nhọc thôi cũng không được.

Phương Tri Uyên đến chết vẫn thương tiếc hắn đến vậy.

=========

Lại qua thêm mấy ngày, Kim Quế Thí đi đến hồi cuối.

Đến lúc này không còn trận tối nữa, một ngày chỉ còn hai trận sáng và chiều, ban đêm thay bằng những hoạt động khác. Có tu sĩ trao đổi võ quyết, có đấu giá ở Kim Thiềm Phường, có đánh cược về thứ hạng cuối cùng, cũng có các nhóm y tu khí tu tụ tập luận bàn sôi nổi, đèn giăng sáng rực, náo nhiệt cực kỳ.

Đêm nay, Phương Tri Uyên đến, ánh mắt dừng lại ở vật trên tay Lận Phụ Thanh đang ngồi ở mép giường: "Ngươi cầm gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!