Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Đời này vẫn bái kính trước vương (2)
Nhan sắc, hỏi hay đấy.
Lận Phụ Thanh nhìn sư đệ khôi ngô tuấn tú gần trong gang tấc, rơi vào trầm tư.
Vẻ ngoài của Tri Uyên đương nhiên là tuyệt sắc, miễn bàn.
Nhưng vấn đề này bật ra từ chính miệng y lại rất không ổn.
Lận Phụ Thanh mờ mịt nghĩ thầm: Tại sao mình vừa hôn mê tỉnh dậy lại va phải vấn đề này? Ai lôi tiểu họa tinh của hắn xuống mương vậy??
Lận Phụ Thanh không đám đả kích y, chỉ có thể dè dặt hỏi: "Có ai nói với ngươi cái gì à?"
Phương Tri Uyên không cho hắn đánh trống lảng: "Ngươi trả lời trước đi."
Lận Phụ Thanh đành thành thật đáp: "Đúng… đúng vậy, dung mạo của ngươi thật sự rất đẹp, không phải đẹp bình thường, ta chưa từng gặp ai anh tuấn như ngươi."
Hắn thầm nghĩ: Khen trước một câu hẳn là không sai… nhỉ?
"Ngươi…" Phương Tri Uyên lảo đảo lui một bước, thất hồn lạc phách mà nhìn hắn.
Lận Phụ Thanh: "Ta?"
"Ta hiểu rồi." Vẻ mặt Phương Tri Uyên như bi như hỉ, lại như bị vây hãm trong nỗi khổ sở lớn lao. Y thấp giọng nói, "Hóa ra ngươi…"
Phương Tri Uyên lẩm bẩm như tự giễu: "Sao đến giờ ta mới biết."
Lận Phụ Thanh bối rối vô cùng, nghĩ thầm: Ngươi rốt cuộc biết cái gì? Sao ta lại không biết??
Hắn nhỏ giọng gọi: "Tri Uyên, đừng làm ta sợ."
"…" Phương Tri Uyên thất thần nhìn Lận Phụ Thanh, "Ngươi để ta suy nghĩ đã."
"Ngươi có thể nào…" Lận Phụ Thanh lo sợ, run run nói, "Trước tiên cho ta biết, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Không ngờ Phương Tri Uyên đỏ mặt, hừ một tiếng, thấp giọng dặn dò một câu "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi", sau đó bỏ đi mất.
Lận Phụ Thanh ngồi ở đầu giường ngơ ngác nhìn cái người ít nhiều hoảng loạn bỏ đi kia, cảm thấy hết sức mờ mịt.
Đây là làm sao vậy??
Lận Phụ Thanh vừa hoảng vừa lo âu.
Hắn biết rõ loại người như Phương Tri Uyên, bướng bỉnh cứng đầu, tâm tư quá nặng, một khi nghĩ chệch hướng là không thể túm trở lại. Hắn cảm thấy mình phải làm rõ vấn đề này, bằng không sẽ lớn chuyện mất.
—— Nhưng khổ nỗi, Lận Phụ Thanh còn chưa kịp tìm Phương Tri Uyên nói phải trái đã bị một đám người nghe tin hắn tỉnh lại chen chúc đến thăm.
Đầu tiên là nhóm Hư Vân. Diệp Hoa Quả cùng Thẩm Tiểu Giang phụ trách khóc lóc, Tuân Minh Tư phụ trách làm gà mẹ ân cần hỏi han, Tống Hữu Độ… người này là cái hũ nút, không cần nói gì, đứng ngẩn ngơ ở đầu giường cũng đủ dọa người rồi.
Chờ đến khi Lận Phụ Thanh khuyên nhủ trấn an bọn họ xong xuôi, tự hắn cũng cảm thấy nhọc lòng hết sức. Mà Phương Tri Uyên… chẳng biết chạy đi đâu rồi. Lận Phụ Thanh dù sao thương thế cũng chưa khỏi, thể lực có hạn, nói chuyện với sư đệ sư muội một hồi buồn ngủ trở lại, đành vùi vào gối ngủ thêm một giấc.
Rốt cuộc còn chưa kịp ngủ lại nghe cửa sổ có động tĩnh, Lận Phụ Thanh mơ màng nâng mí mắt, lập tức thấy một chuỗi châu ngọc phản xạ ánh mặt trời, lấp lánh chói lóa.
Hắn không cần hỏi cũng biết người tới là ai, vừa tức vừa buồn cười: "Thân Đồ? Tiểu yêu đồng của Sâm La Thạch Điện còn biết trèo cửa sổ nữa à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!