Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Đời này vẫn bái kính trước vương (1)
Ban đêm, Kim Quế Cung đèn đuốc sáng trưng.
Lần trước Phương Xích Kỳ trọng thương gần chết, gia chủ Phương gia Phương Thính Hải thỉnh đại sư tỷ Phù Dung Các Hạ Đinh Lan đến chữa trị. Lần này Lỗ Tiên Thủ còn làm lớn hơn, trực tiếp mời hai vị chủ nhân của Phù Dung Các, Từ Hoa phu nhân và Mạc Ưu phu nhân, đến đây.
Hai vị phu nhân nghe Tiên Thủ thỉnh cầu, sốt sắng chạy đến mới biết là vì Lận Phụ Thanh, nhất thời đều sửng sốt. Nhìn sắc mặt Lỗ Khuê Phu âm trầm, rặt một vẻ sẵn sàng đón địch; lại thăm dò mạch đập cùng linh lực của tiểu tiên quân hôn mê kia, thấy kiểu gì cũng không giống nguy hiểm đến tính mạng…
Lỗ Khuê Phu an bài cho Lận Phụ Thanh ở tẩm cung sâu nhất, nơi có pháp trận trị liệu tốt nhất. Hai vị phu nhân Phù Dung Các đi vào một chuyến, cảm thấy vô cùng kỳ dị, rất muốn mắng một câu chuyện bé xé ra to nhưng không dám mở miệng.
Dù vậy, mấy đệ tử chân truyền của Hư Vân vẫn không thể yên tâm.
Đầu tiên là Phương Tri Uyên không chịu đi.
Y không nổi nóng, cũng không mất khống chế, chỉ bình tĩnh mà kiên trì muốn ở bên cạnh cho đến khi Lận Phụ Thanh tỉnh lại. Tình trạng của Phương Tri Uyên cũng không khá khẩm bao nhiêu, vốn dĩ đã bị thương từ lúc dẫn âm yêu đến, khi so chiêu với Vương Chiết lại tăng thêm thương thế. Chẳng qua y có sức chịu đựng siêu phàm, gặp người khác đã không thể gắng gượng đến tận lúc này.
Tuân Minh Tư nói y trở về nghỉ tạm, Diệp Hoa Quả nài nỉ y cho nàng xem thương thế, Phương Tri Uyên đều chỉ lắc đầu nói: "Đừng đụng vào ta."
Tuân Minh Tư: "Không được, nếu đại sư huynh tỉnh dậy đến lượt ngươi ngất đi, Minh Tư sẽ bị mắng."
"Chậc… Sẽ không ngất." Phương Tri Uyên ngồi một bên chống tay đỡ đầu, mệt mỏi nói: "Đừng ồn nữa, các ngươi đều lăn về ngủ hết đi."
Tuân Minh Tư trầm mặc, một lúc sau, y vỗ vai Diệp Hoa Quả, nhỏ giọng: "Đại sư huynh chưa tỉnh, không thể để nhị sư huynh làm bậy. Nếu muội thấy tình hình không ổn, cứ trực tiếp hạ mê dược đi khiêng đi."
Diệp Hoa Quả tái mặt: "Muội muội muội, muội không dám á!"
Tuân Minh Tư thâm trầm: "… Có chuyện gì ta gánh."
Phương Tri Uyên tức đến bật cười: "Ta nghe được đấy!"
Rốt cuộc vẫn không lay chuyển được y, đành để Phương Tri Uyên ở lại Kim Quế Cung, còn lại đều tạm thời về khách đ**m trước.
Trời về khuya, hai vị y tiên Phù Dung Các cũng cáo từ rời đi.
Phương Tri Uyên qua loa nuốt mấy viên đan dược trị thương, sau đó ghé vào mép giường Lận Phụ Thanh. Hôm nay quá nhiều việc phát sinh, lúc này mới thật sự an tĩnh trở lại. Từ ngoài cửa sổ, trăng sáng cùng quế hương thoang thoảng bay vào.
Phương Tri Uyên ánh mắt sâu xa, nắm tay Lận Phụ Thanh, v**t v* ngón tay mềm mại, thấp giọng nói: "Ta thấy ngươi rõ ràng muốn chọc điên ta."
"Lục Hoa Châu vốn không nên đến, ngươi cứ đòi đến; Tử Vi Các, vốn không thể đi, ngươi vẫn khăng khăng muốn đi…"
Người gì kỳ vậy.
Phương Tri Uyên nhìn gương mặt Lận Phụ Thanh, ngơ ngẩn nghĩ.
Y biết, có rất nhiều người sau khi gặp tiểu sư ca của y đều có chung suy nghĩ này.
… Lận Phụ Thanh, rốt cuộc là người như thế nào.
Trăm năm rồi, Phương Tri Uyên vẫn như cũ, thường xuyên cảm thấy mình không hiểu rõ hắn. Y thỉnh thoảng nghĩ: Sư ca của y phải chăng là tạo vật của thần, bằng không, trên thế gian sao lại có một sinh linh như vậy?
Lẽ thường, thứ tinh khiết sạch sẽ nhất cũng chính là thứ dễ bị vấy bẩn nhất; vật tinh xảo đẹp đẽ nhất cũng là vật dễ vỡ nhất. Cho nên những thứ đẹp đẽ, không tì vết đều nên được đặt ở trên cao, cẩn thận che chắn, không cho nhiễm một hạt bụi. Nó chỉ cần ở yên một chỗ, lẳng lặng tỏa sáng, khiến người khác si mê tán thưởng.
Lận Phụ Thanh ở tuổi thiếu niên chính là dáng vẻ này.
Nhưng sau đó, tường trắng nhuốm máu, lưu ly vỡ nát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!