Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Thần đồng tử vàng đời trước hận (3)
Thần hồn bị tổn thương thật sự không dễ chịu, Lận Phụ Thanh nhất thời rơi vào tình trạng nửa hôn mê. Hắn mơ hồ cảm nhận được lôi quang lập lòe trước mí mắt, biết là cố nhân đã đến.
Hắn loáng thoáng nghe giọng nói sang sảng khàn khàn của Lỗ Khuê Phu gọi hắn là Quân Thượng, hai gối đập xuống, khổ sở bất kham ai oán bản thân mình đến muộn.
… Thôi tha.
Trong cơn mơ màng, Lận Phụ Thanh thầm nghĩ, tốt xấu gì hiện tại vẫn là Tiên Thủ tối cao vô thượng, lỡ đâu có ai nhìn thấy, Lục Hoa Châu lại phải rung chuyển.
Hắn nghe Phương Tri Uyên nói gì đó, giọng rất nhỏ, lại còn run run, Lận Phụ Thanh cố gắng hết sức cũng không nghe rõ ngôi sao của mình đang nói gì. Hắn chỉ có thể sầu lo nghĩ: Thôi xong. Xong rồi xong rồi xong rồi, mới rồi còn mạnh miệng nói về khách đ**m giáo huấn ai kia, rốt cuộc chỉ còn cách xuống nước dỗ dành…
Thức hải trải qua một cơn đau nhức, Lận Phụ Thanh không nghĩ được nữa, ý thức càng lúc càng nặng nề. Hắn chìm sâu xuống dưới, nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái.
Khung trời rạn nứt, âm khí chảy ngược.
Hắn bạch y tuyết kiếm đứng một mình ở nơi còn cao hơn cả ngọn Hư Vân, trong mắt nhìn thấy khắp chốn hoang tàn. Sóng biển đen đặc đánh tới, nuốt chửng hắn, nhấn chìm hết thảy ánh sáng. Hắn rơi xuống, trước mắt tối tăm, tứ chi lạnh lẽo, không phân định được mình đang rơi giữa không trung hay giữa lòng biển.
Trong chớp mắt, hắn lại thấy Hư Vân tứ phong cỏ xanh um cùng chim oanh bay lượn. Dưới Lão Thần Mộc, hắn xách ra một vò rượu ngon chôn từ năm ngoái. Thiếu niên Phương Tri Uyên áo đen tóc rối, chống cằm cười với hắn, mắt long lanh như có ánh lửa.
Cô bé áo đỏ chân trần dẫm lên cỏ non chạy đến, nhào vào lòng hắn cùng Phương Tri Uyên. Vò rượu nghiêng lệch tưới ướt nhẹp y phục mỏng của ba người.
Lận Phụ Thanh bị hãm trong hỗn độn, mơ hồ cảm thấy khổ sở.
… Sao lại bắt hắn nhìn thấy mộng cảnh này?
Hắn lại nhìn thấy Tuyết Cốt Thành trống rỗng. Tòa thành khổng lồ xuyên mây trời đang ầm ầm sụp đổ. Máu đọng thành mảng đen, trước mắt xuất hiện dòng người hỗn loạn, tựa như yêu ma quỷ quái bò ra từ địa ngục tu la.
"Hôm nay là ngày thứ mấy rồi? Ngày mười… mười ba?"
"Ma Quân nhìn đẹp đẽ mong manh như vậy, không ngờ xương cốt cứng rắn, đến thế rồi còn chưa xin tha…"
"Chậc, lại xụi lơ rồi."
"Thần tôn không cho hắn ngất, tiếp tục đi…"
Hắn nhìn thấy thuyền nhỏ bay xuyên cỏ lau. Hoàng hôn buông xuống, sóng đỏ óng ánh lan khắp mặt biển.
Tống Ngũ khai trận điều khiển con thuyền bay chậm rì rì. Tuân Tam ngồi ở đuôi thuyền gảy đàn, khóe mắt đuôi mày đều đặt trong cầm khúc.
Gió biển thổi dài, nhóm đệ tử ngoại môn của Hư Vân đang ca hát, khúc hát lúc liền lúc đoạn, lúc xa lúc gần.
Trong khoang thuyền, đại sư huynh hắn vừa nấu nướng xong, cá kho cùng mấy món ăn vặt, còn có rượu tinh khiết thơm nồng. Ngôi sao và Tiểu Hồng Đường đều bị hắn ép làm trợ thủ, rốt cuộc Ngư Hồng Đường làm đổ bình giấm, Phương Tri Uyên vừa hung dữ mắng mỏ cô bé vừa khom lưng dọn dẹp.
Diệp Tứ cười vang, vén màn trúc gọi một tiếng: "Tam, tam sư huynh, đừng đánh đàn nữa. Tiểu Ngũ cũng dừng, dừng thuyền! Vào ăn cơm, nhanh lên!"
Hắn nhìn thấy đồng tử sắc vàng cao cao tại thượng.
Trong tối tăm, móc sắt xuyên qua chín khớp xương, treo tấm thân tàn tạ của hắn lên cao, đưa hắn đến trước mặt dị nhân có đôi mắt vàng. Dị nhân mắt vàng kinh ngạc nhìn hắn, v**t v* hắn, tán thưởng hắn là đỉnh lô tuyệt diệu nhất.
Có tiếng kêu thảm thiết thê lương, bất lực, tuyệt vọng đến phát điên… Lận Phụ Thanh không dám tin âm thanh đó do chính mình phát ra.
"Thần tôn, ngài xem, hắn khóc!"
"Làm bộ kiên cường bất khuất làm gì, hiện tại còn không phải… Khặc khặc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!